Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 561 - Chương 561. Anh Có Thể Không? 4

Chương 561. Anh có thể không? 4 Chương 561. Anh có thể không? 4

Lần này nghe tin Kiều Chấn Quân đang tìm người tới hỗ trợ việc kinh doanh cửa hàng, nên ông ta đã tháo lớp sĩ diện xuống mà tới xin xỏ.

Kiều Chấn Quân thấy dáng vẻ này của ông ta, có muốn lên tiếng từ chối cũng không được, thế nên ông không thể làm gì khác hơn là nói ra chuyện khiến ông khó xử.

Sau khi La Khánh nghe xong, ông ta vỗ ngực đảm bảo nói: “Cái khác thì tôi không dám nói, nhưng sổ sách trong tiệm thì tôi nhất định sẽ không để cho người nhà tôi đụng vào. Sau này nếu có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không để Đông Hà xin tha thứ, mặc dù La Khánh tôi không có bản lĩnh gì, nhưng nói về điều này, tôi tự tin là không có mấy người hơn tôi được!”

Kiều Chấn Quân do dự một chút rồi nói: “Như vậy đi, khi nãy nhà họ Ngụy sát vách cũng đã tới nói về chuyện này, tôi cho người ta thời gian là nửa tháng để kiểm tra, chi bằng anh Khánh cũng như thế đi?”

Không thể lên tiếng từ chối được, nhưng nếu bảo ông ta trực tiếp mở cửa thì Kiều Chấn Quân cũng không muốn khiến bản thân phải chịu thiệt.

La Khánh nghe ông nói vậy thì để lộ hàm răng có hơi vàng ra, ra nói: Được, nửa tháng thì nửa tháng, Chấn Quân, tôi thành thật cảm ơn ông về chuyện này!”

Kiều Chấn Quân thấy ông ta không than phiền về việc ông muốn kiểm tra ông ta, thì trong lòng ông thầm đánh giá cao ông ta: “Không cần khách khí, nhưng tôi vẫn phải nhấn mạnh trước một chút, bất kể chuyện có thành bại ra sao, cũng không được làm khó Đông Hà!”

La Khánh lại vỗ ngực bảo đảm thêm một lần nữa, sau đó ông ta mới rời khỏi nhà họ Kiều.

Buổi tối hôm đó, sau khi Lâm Tuệ biết được chuyện này, bà ấy thở dài một hơi rồi nói: “Hy vọng sau này sẽ không dính líu đến Đông Hà.”

——

Đảo mắt đã tới ngày mà Đại Kiều đi tới trường để báo danh.

Kiều Tú Chi, Tiết Xuyên, Đái Thục Phương và Hoắc Trì cùng nhau đưa cô tới trường.

Thật ra thì để Hoắc Trì nói, anh có thể tự mình đưa Đại Kiều tới trường.

Hai người họ học chung một trường, bây giờ anh đã là đàn anh của cô, đàn anh đưa đàn em đi học không phải là vừa vặn sao?

Huống chi anh còn là người yêu của cô!

Nói đến đây, trong lòng anh cảm thấy đầy ai oán.

Kể từ khi đến thủ đô, cơ hội để bọn họ gặp mặt nhau giảm hẳn, nếu không có bậc trưởng bối của nhà họ Kiều ở đó thì anh thật sự hận không thể lập tức dọn đến sống ở tứ hợp viện của nhà họ Kiều!

Bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy khá ngưỡng mộ với ông nội của Đại Kiều, nếu có thể để anh sống chung với Đại Kiều mỗi ngày, anh cũng bằng lòng ở rể.

Nếu để ông của anh nghe được lời này thì chắc hẳn ông sẽ tức giận đến mức bị trúng gió!

Bước xuống từ chiếc xe con, Hoắc Trì chủ động cầm lấy toàn bộ hành lý ở trên tay của Đại Kiều, rồi ghé sát gần cô, nhỏ giọng nói: “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau!”

Ý anh là, anh nhớ cô.

Chẳng qua là có nhiều người ở đây như vậy, anh không thể không biết xấu hổ mà nói thẳng ra như thế.

Đại Kiều ngẩn người, nói: “Chưa lâu, anh Hoắc Trì, ngày hôm trước chúng ta mới gặp nhau rồi mà.”

Hoắc Trì nhìn cô với vẻ tủi thân: “Ngày hôm trước vẫn chưa lâu sao?”

Thấy anh nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng, trái tim của Đại Kiều mềm nhũn ra, cứ như bị một chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua vậy: “Anh Hoắc Trì, dáng vẻ này của anh có phải có nghĩa là anh rất thích em không?”

Hoắc Trì không ngờ cô lại còn thẳng thắn hơn cả anh, mặt anh bắt đầu đỏ lên: “Ừ!”

Khi còn bé, cô đã ở trong giấc mơ của anh, sau đó ở đội sản xuất cô đã đưa trứng gà cho anh, đến bây giờ cô đóng dấu xem anh như một con heo nhỏ.

Anh cũng đều thích!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Kiều đỏ ửng, cô nhỏ giọng nói: “Em cũng thích anh Hoắc Trì!”

Lỗ tai của Hoắc Trì cũng đỏ lên, tay đang xách hành lý bắt đầu nổi đường gân xanh: “Niệm Niệm… Lần trước em đóng dấu cho anh, anh vẫn chưa đóng lại đấy!”

Giọng nói của Đại Kiều vừa mềm mại vừa nhỏ: “Vậy anh Hoắc Trì muốn đóng dấu lại sao?”

Hoắc Trì nhìn chằm chằm cô: “Anh có thể không?”

Mặt của Đại Kiều đỏ lên giống như trái đào mật chín, hàng mi dài khẽ động: “Ừ… Có thể.”

Trong đầu của Hoắc Trì cứ như có trận pháo bông nổ, anh sung sướng nói: “Vậy... Đợi đến khi không có ai, anh đóng dấu cho em!”

Đại Kiều xấu hổ gật đầu một cái, cô cảm thấy anh Hoắc Trì hư chết đi được!

Hoắc Trì nghĩ đến việc không lâu nữa là sẽ được hôn Đại Kiều, cái mũi anh bắt đầu nóng lên, anh vội quay đầu đi, ép mình không được phép suy nghĩ nữa!

Nếu không, anh sẽ chảy máu mũi ngay trước mặt cô, thế thì xem như là mất hết mặt mũi!

Ba bậc trưởng bối là Kiều Tú Chi, Tiết Xuyên và Đái Thục Phương thấy cặp đôi trẻ tuổi kia ngọt ngào tình tứ với nhau, thì khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment