Cũng may hiện tại hai ông bà đã có con gái và cháu trai ở bên cạnh bầu bạn, nếu không thì hai vợ chồng cũng không yên tâm khi để hai ông bà già ở lại đây.
Dù muốn chuyển cả gia đình đến sinh sống ở thủ đô, nhưng Kiều Chấn Quân cũng cảm thấy luyến tiếc khi phải rời khỏi cửa hàng ở đây.
Ông định tìm người đến giúp việc kinh doanh, sẽ chi trả lương và tiền hoa hồng cho đối phương.
Đối phương càng kinh doanh tốt thì tiền hoa hồng sẽ lại càng cao, cứ như vậy thì ông cũng không lo đối phương sẽ lười biếng, không làm.
Sau khi ông tung tin ra, đã có khá nhiều người đến tìm ông, nhưng khi ông tiếp xúc với họ thì ông lại cảm thấy rất không hài lòng.
Mấy người này không hề có năng lực gì cả, vừa nhát gan, bảo thủ, không quyết đoán, lại có âm mưu bất chính nữa, liếc một cái là đã biết là người ham ăn biếng làm, thế thì sao ông có thể yên tâm giao tâm huyết của ông lại cho mấy người này chứ?
Ngay lúc ông đang thấy phiền não thì có hai người đến tự đề cử bản thân.
Một người là con gái mà nhà họ Ngụy mới nhận - Ngụy Xuân Mai, người còn lại chính là cha chồng của Kiều Đông Hà - La Khánh.
Ngụy Xuân Mai tới trước.
Khi cô ấy vừa tới, cô ấy không ngả bài tình cảm, cũng không dông dài, mà vào ngay trọng điểm: “Anh Kiều Nhị, em muốn kinh doanh một trong những gian hàng đó, anh xem em có đủ tư cách không?”
Đây là lần đầu tiên Kiều Chấn Quân thấy có người hỏi ông câu này một cách tự tin như vậy.
Hầu hết những người tới đều có thái độ muốn lấy lòng, như vậy thì tất nhiên là họ không có đủ tự tin rồi.
Nhưng Ngụy Xuân Mai lại không lấy lòng ông, và cũng không lôi hai ông bà già nhà họ Ngụy ra để xin giúp, đây là điều đầu tiên để lại ấn tượng tốt cho ông.
Ngụy Xuân Mai thấy ông im lặng mãi không lên tiếng, cô ấy còn tưởng ông đang xem thường mình, nên cô ấy vội nói: “Anh Kiều Nhị, mặc dù em là phụ nữ, nhưng em có lòng tin là em có thể kinh doanh cửa hàng tốt, xin anh cho em cơ hội lần này, chỉ cần anh chịu cho em một cơ hội, em sẽ chỉ nhận một nửa tiền lương so với những người khác!”
Xã hội này vẫn đối xử có hơi khắc nghiệt với phụ nữ, như một số vị trí quan trọng, chỉ nhận mỗi đàn ông, còn phụ nữ, nhiều khi cả tư cách cạnh tranh cũng không có!
Kiều Chấn Quân vội xua tay, nói: “Em hiểu lầm rồi, phụ nữ và đàn ông đều giống nhau, anh sẽ không vì em là phụ nữ mà khinh thường em, như vậy đi, em tới làm ở cửa hàng anh nửa tháng trước, sau nửa tháng, nếu anh cảm thấy em đạt yêu cầu, thì khi đó chúng ta ký hợp đồng, nếu như không đạt…”
Ngụy Xuân Mai nhìn ông với đôi mắt rực lửa, cô ấy gật đầu liên tục: “Anh yên tâm, nếu em không đạt yêu cầu thì em sẽ tự động rời đi, chắc chắn em sẽ không làm khó anh Kiều Nhị!”
Kiều Chấn Quân gật đầu: “Cố gắng nhé!”
Ông thật sự không xem nhẹ phụ nữ, ở nhà ông, địa vị của phụ nữ còn cao hơn so với đàn ông.
Nếu ông dám coi thường phụ nữ thì mẹ ông sẽ là người đầu tiên mà ông không thể vòng qua!
Ngụy Xuân Mai kích động vô cùng, cô ấy đứng lên và liên tục nói lời cảm ơn.
Khi cô ấy mới vừa rời đi thì La Khánh lập tức đi tới cửa.
Mục đích mà ông ta tới cửa cũng giống với Ngụy Xuân Mai, ông ta cũng là muốn nắm quyền kinh doanh một trong những cửa hàng.
La Khánh là người có năng lực, chẳng qua ông ta là cha chồng của Kiều Đông Hà, nếu xảy ra mâu thuẫn ở trong thì chắc chắn người đứng trung gian là Kiều Đông Hà sẽ rất khó xử.
Thứ hai, vợ của La Khánh không phải là một người hiểu chuyện, ông lo con sâu làm rầu nồi canh!
La Khánh nhìn ra sự do dự ở Kiều Chấn Quân, ông ta thở dài nói: “Lần này, trước khi tôi tới, tôi thật sự đã suy xét rất lâu, ông biết trước đây tôi đã từng làm lãnh đạo, sau đó thì hiệu quả và lợi ích của Cung tiêu xã càng ngày càng giảm, tôi cũng bị gỡ chức, có một lần tôi đã rất hoài nghi về bản thân, lần này tới đây, tôi cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng nếu so sánh mặt mũi với bánh mì thì tôi cũng chỉ có thể lựa chọn bánh mì!”
Sau khi ông ta không tới Cung tiêu xã nữa, kinh tế gia đình ông ta càng ngày càng giảm sút.
Hiện tại con trai lớn của ông vẫn còn đang là nghiên cứu sinh, hoàn toàn không có cách nào kiếm tiền cho gia đình, lại còn phải luôn bù thêm cho con trai.
Bây giờ đứa con trai nhỏ của ông ta đã học lớp mười hai, nhưng tuổi tác của thằng bé vẫn chưa bằng người anh, cũng không có năng lực nên sau này ra ngoài cũng không biết có thể làm gì.
Thấy từng người mà ông ta quen biết ai cũng đều phát đạt, chỉ có nhà họ La bọn họ là tụt dốc, khiến trong lòng ông ta vô cùng khó chịu.