Đưa Tiểu Đông Vân đi, hiển nhiên là bà ta có thể ăn ngon uống đã, nhưng bà ta lại lẻ loi một mình, hơn nữa, trước sau gì con gái của bà ta cũng phải lập gia đình, đến lúc đó, khi bà ta chết đi vì tuổi già, há chẳng phải là sẽ không có ai phát hiện ra bà ta sao?
Vừa nãy là do bà ta giận quá nên mới buông lời hù dọa, bà ta chỉ muốn làm chồng của bà ta sợ, rồi sau đó quay lại dỗ dành bà ta, không ngờ... Lại bị lật xe!
Kiều Tú Chi lộ ra mặt hung dữ, nói: “Cũng lớn tuổi hết rồi, cái gì nên nói và cái gì không nên, chẳng lẽ trong lòng hai đứa không biết? Lần này bỏ qua, nếu còn có lần sau nữa thì cả hai đứa cút ra ngoài cho mẹ!”
Cả vợ chồng Kiều Chấn Quốc và Vạn Xuân Cúc đều lập tức trở nên sợ hãi: “Mẹ, bọn con không dám nữa!”
Kiều Tú Chi cũng lười phải dây dưa với bọn họ nên bà trực tiếp ra lệnh: “Biết lỗi rồi thì còn không mau đi rửa rau giúp mẹ, bên ngoài vẫn còn nhiều khách đang chờ như vậy, hai đứa muốn làm An Bình mệt chết à?”
Kiều Chấn Quốc và Vạn Xuân Cúc mau chóng chạy đi giúp bà.
Kiều Tú Chi thấy hai vợ chồng họ như vậy thì nổi giận.
Không đến bảy tám tháng nữa là hai người bọn họ lên chức ông ngoại bà ngoại rồi, sao mà vẫn còn ấu trĩ thế không biết?
Đợi sau khi mẹ chồng rời khỏi đó, Vạn Xuân Cúc mới vừa rửa rau vừa tủi thân nói: “Chấn Quốc, anh thật muốn ly dị với em sao?”
Kiều Chấn Quốc vốn dĩ định gật đầu, nhưng ông ta lại sợ vợ ông ta gào khóc nữa, nên ông ta lập tức bật cười ha ha rồi nói: “Vợ, anh là đang đùa với em thôi!”
Vừa nãy, khi vợ ông ta nhắc tới chuyện ly dị, ông ta cảm thấy điều đó cũng không tệ lắm.
Không phải là ông ta muốn đi tìm những người phụ nữ khác, mà ông ta cảm thấy anh chị em trong nhà ai cũng đều đã ly dị, chỉ có mỗi ông ta là chưa, điều này chứng tỏ ông ta không hề hiện đại!
Nhưng nếu như ly dị thì ông ta sẽ bị mẹ mắng, vẫn nên bỏ ý định này đi, quá phiền phức!
Vạn Xuân Cúc nghe ông ta nói như vậy, thì nở một nụ cười: “Chấn Quốc, anh đối xử tốt với em quá, em cũng biết anh không nỡ ly dị với em mà!”
Đúng lúc Đại Kiều đang cầm thực đơn đi vào phòng thì nghe thấy được lời này: “...”
Quả nhiên là bà của cô nói không sai, bác trai bác gái của cô đúng là nồi nào úp vung nấy, hai người trời sinh một đôi!
——
Bởi vì Đại Kiều và cậu em nhỏ Tiết An Húc đều ở lại thủ đô, nên sau khi hai vợ chồng Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ đã bàn bạc với nhau xong, họ quyết định chuyển gia nghiệp tới đó.
Nếu cả nhà đã muốn chuyển đến đó thì Kiều An Kiệt cũng dứt khoát xin nhờ nhà họ Hoắc giúp cậu chuyển đến trường ở nơi đó để học.
Giáo viên và nhà trường ở trường tiểu học trấn Vân Lai nghe tin đều rất buồn.
Một thiên tài thế này, nếu tiếp tục học ở trấn Vân Lai, đến lúc đó, đợi cậu đậu thủ khoa của trường đại học thì trường tiểu học bọn họ cũng sẽ được nổi tiếng theo, nhưng không ngờ là cậu lại cứ như vậy mà chuyển trường!
Hiệu trưởng vốn dĩ muốn giữ cậu lại, nhưng sau khi biết cả nhà bọn họ đều phải chuyển đến thủ đô thì ông ấy không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Khi nhà họ Ngụy biết vợ hai của nhà họ Kiều cũng phải dọn đi, họ cũng không cam lòng chút nào.
Nhưng vào nửa năm trước, họ vừa mới nhận một người bà con xa không cha không mẹ, chồng chết, có một đứa con trai làm con gái, đối phương còn rất thân thiết với hai ông bà bọn họ, hơn nữa còn cần cù chịu làm.
Vì để xoa dịu nỗi lòng cho hai ông bà họ, đối phương còn trực tiếp đổi họ của con trai mình thành họ Ngụy.
Bởi vì có đứa cháu gái và cháu trai mới nhận này, mà hai ông bà nhà họ Ngụy mới không cảm thấy cô độc cả nửa năm nay, cười cũng nhiều hơn trước đây.
Mặc dù nhà họ Kiều rất quan tâm đến hai ông bà già bọn họ, nhưng dù sao thì cũng không phải là con cháu của họ, nên đôi khi họ nhìn thấy cả nhà họ Kiều vui vẻ, thì bọn họ lại càng cảm thấy cô đơn đến thảm thương.
Bây giờ thì ổn rồi, bọn họ đã có thể tận hưởng niềm vui của tình gia đình, đợi đến khi bọn họ đi thì sau này cũng có con cháu đời sau đốt tiền giấy cho bọn họ!
Chỉ là lúc nhà họ Kiều phải rời đi, bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng lưu luyến, họ đã giữ hai vợ chồng Kiều Chấn Quân lại rồi lải nhải rất lâu, bảo bọn họ có thời gian rảnh thì nhất định phải quay về thăm hai lão già bọn họ.
Những năm chung sống với nhau, Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ cũng đối xử với hai ông bà già nhà họ Ngụy như bậc trưởng bối của nhà mình, bây giờ phải xa nhau, trong lòng hai vợ chồng họ cũng cảm thấy không nỡ.