Hoắc Trì nhìn thoáng qua người đàn ông kia, môi mỏng hơi nâng nói: “Nếu như vậy, vậy cô đi nói cho ông ta, tôi lại muốn xem ông ta có biện pháp nào một tay che trời không!”
Đáp Trật thấy bọn họ trào phúng chính mình, tức giận đến miệng vẹo đi: “Được, được, các người đợi đấy!”
Nói xong cô ả xoay người muốn đi, nhưng bị Kiều Tú Chi gọi lại.
Đáp Trật hung hăng trừng mắt nhìn bà: “Như thế nào, biết sợ hãi rồi à?”
Kiều Tú Chi nói: “Nắm tay của tôi đến lợn rừng còn không sợ, chẳng lẽ còn sẽ sợ cô!”
Đáp Trật nhớ tới chuyện bà lấy một quyền đấm chết lợn rừng, cả người run run một chút: “Vậy bà muốn nói gì?”
Kiều Tú Chi nhìn cô ả, đáy mắt hiện lên một sự chán ghét: “Cẩu Thặng và hai đứa nhỏ còn đang đợi cô trở về, nếu là cô còn có lương tâm, nên trở về thăm một lần, kể cả là muốn chia tay cũng nên nói rõ ràng mà không phải đi luôn như vậy!”
Giọng Đáp Trật the thé nói: “Lúc trước tôi nói còn chưa rõ ràng sao? Bà bảo anh ta bỏ cái ý định đó đi, Đáp Trật tôi dù phải gả cho ăn mày cũng sẽ không trở về sống cùng với anh ta!”
Nói xong, cô ả cũng không quay đầu lại, đi luôn rồi.
Đi đến bên cạnh người đàn ông, cô ả ghé vào tai ông ta lẩm bẩm lầm bầm, không biết đang nói cái gì.
Người đàn ông quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đáy mắt lộ ra sự hung ác.
Nhìn bọn họ đi xa, nhà họ Kiều và nhà họ Hoắc đều cảm giác như bị người khác nhét ruồi bọ vào miệng, ghê tởm đến vô cùng.
Còn việc Đáp Trật có muốn trở về hay không, chuyện này không phải bọn họ có thể quản, bọn họ cũng không muốn quản.
——
Đưa hai người Đại Kiều và Hoắc Trì đến đại học một lần nữa, Đại Kiều nói ba người trưởng bối không cần đi vào.
Bọn họ đi với hai người một ngày, đã rất mệt, chút đồ trên tay cô đây, một mình cô xử lý là đủ rồi.
Mấy người Kiều Tú Chi cũng không quá chấp nhất chuyện này, dặn hai người bọn họ cuối tuần phải trở về.
Đái Thục Phương còn kéo con trai đến một bên, nhỏ giọng dặn dò anh, bảo anh nhất định phải canh giữ Đại Kiều cho tốt.
Trên đường bọn họ đi tới, những đôi mắt của nam sinh kia đều hận không thể dính ở trên người Đại Kiều.
Bà thở dài, đứa bé Đại Kiều này quá đẹp.
Hoắc Trì không nghĩ tới mẹ kéo anh sang một bên, chính là vì nói lời này.
Chẳng lẽ ở trong mắt của mẹ, anh là người vô dụng như vậy sao?
Đến cả người yêu còn không giữ được?
Cuối cùng anh vẫn mẹ bắt buộc bảo đảm, nhất định sẽ canh giữ cô người yêu Đại Kiều này, chỉ cần có đàn ông muốn tiếp cận cô, cho dù là muỗi đực, anh cũng sẽ lấy tay xé bọn họ!
Đái Thục Phương nghe vậy, khi đó mới yên tâm mà đi.
Bởi vì ký túc xá nữ là không thể tùy tiện đi lên, đặc biệt là nam sinh, trước đây Hoắc Trì đã từng đi lên một lần, lần này dì gác cổng bất kể như nào cũng không muốn để cho anh đi vào.
Anh đành phải thôi.
Sau khi Đại Kiều nói tạm biệt với anh, liền xách mọi thứ trở về ký túc xá.
Lúc này năm người còn lại ở ký túc xá đều có mặt, trừ Tống Ngọc Liên và Trần Tiểu Lan trước đó, ba người còn lại cũng đã tới báo danh.
Lúc mà Đại Kiều đi vào, các cô không biết đang nói cái gì, không khí hình như không tốt lắm.
Nhìn thấy Đại Kiều đi vào, mọi người đều quay đầu lại, sau đó trong ký túc xá xuất hiện một lúc yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đại Kiều thấy các cô đều nhìn chính mình, liền cùng các cô chào hỏi: “Mọi người đã ăn cơm xong chưa?”
Mọi người nghe được lời nói của cô, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Trần Tiểu Lan chạy tới, ôm lấy tay Đại Kiều nói: “Các cậu thấy chưa? Tớ đã nói rồi, Kiều Niệm Niệm xinh đẹp thực sự, các cậu không tin, còn nói ngành kinh tế tài chính đều là khủng long!”
Sau khi Đại Kiều đi ra ngoài, ba nữ sinh khác trong ký túc xá cũng lục tục tới báo danh.
Ba người họ lần lượt là Từ Xuân Quyên, Vương Tiên Tiên và Thái Như Nam.
Trong đó Từ Xuân Quyên là lớn tuổi nhất, nghe nói đã kết hôn sinh một đứa con trai.
Thái Như Nam là một tomboy, cắt một quả đầu còn ngắn hơn cả nam sinh, thoạt nhìn qua thật đúng là rất giống một nam học sinh.
Trừ Đại Kiều ra, Vương Tiên Tiên là người đẹp nhất, cũng là người có thành tích tốt nhất trong này.
Sau khi Vương Tiên Tiên tới, vẫn luôn oán giận điều kiện của ký túc xá không tốt, nói nơi ở của heo còn tốt hơn nơi này.
Lúc cô ấy đang oán giận, những người khác không nói gì, sau đó Thái Như Nam đến, Thái Như Nam không chỉ có bộ dáng giống nam sinh, hơn nữa tính cách cũng giống.
Cô ấy tùy tiện, còn thích nhìn bạn nữ xinh đẹp, lúc ấy cô vừa đến, nhìn thấy Vương Tiên Tiên đẹp đến như vậy, tức khắc đã rất vui vẻ mà chào hỏi đối phương, lại không nghĩ tới Vương Tiên Tiên một mỹ nhân cao lãnh, đến cả chào hỏi cũng lười trả lời đối phương.