Trần Tiểu Lan không thích cái loại người cao cao tại thượng như Vương Tiên Tiên này nên nói một câu rằng Kiều Niệm Niệm của hệ kinh tế tài chính mới là người đẹp nhất toàn ký túc xá này.
Lời này vừa được nói ra liền lọt vào sự nghi ngờ của ba người còn lại.
Tống Ngọc Liên tuy rằng đã gặp Đại Kiều, nhưng mà cô ấy cũng không nói tiếng nào, bởi vì cô không muốn đắc tội Vương Tiên Tiên – người có thân thích làm ở bộ giáo dục.
Trần Tiểu Lan một mình khẩu chiến với ba người còn lại, rất mau đã rơi vào thế hạ phong, cho nên bầu không khí ở đây không phải rất tốt.
Đây chính là lúc Đại Kiều quay trở về.
Nghe được Trần Tiểu Lan nói, lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần lại.
Thái Như Nam đã hai mắt tỏa ra ánh sáng chạy tới: “Ôi trời ơi, vừa rồi tớ còn tưởng rằng Tiểu Lan là vì muốn cãi nhau với chúng tớ mới cố ý khuếch đại, không nghĩ tới vậy mà thật đúng là một đại mỹ nữ!”
Thái Như Nam còn mê cái đẹp hơn cả Đái Hiểu Tuyết, vừa thấy được người xinh đẹp, hai chân cô liền đi không nổi.
Trần Tiểu Lan thấy cô ấy nhận thức được “sai lầm” của chính mình, ngẩng cằm, vẻ mặt đắc ý.
Đại Kiều nhẹ nhàng rút tay của chính mình ra, nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta tới đại học là để học tập tri thức, có xinh đẹp hay không, không quan trọng chút nào.”
Thái Như Nam gật đầu như đảo tỏi: “Cậu nói đúng, không quan trọng một chút nào hết!”
Mọi người: “……” Nhưng biểu cảm của cô ấy không hề nói như vậy.
Hai mắt Vương Tiên Tiên nhìn Đại Kiều, đáy mắt hiện lên sự ghen ghét trần trụi.
Lúc trước nghe Trần Tiểu Lan nói, cô ta còn chưa tin, có thể thi đậu ngành kinh tế tài chính hệ cơ bản đều là con đàn ông, kể cả không phải con đàn ông, chắc chắn cũng sẽ không có người nào có thể xinh đẹp hơn cô ta!
Trước khi đến cô ta đã hỏi thăm rồi, biết hiện giờ hoa khôi của trường đại học là Đường Diệu San, cô ta còn hỏi anh họ của cô ta, hỏi cô ta và Đường Diệu San ai xinh đẹp hơn ai, anh họ cô ta nói cô ta đẹp hơn Đường Diệu San một phần.
Tuy rằng chỉ có một phần, nhưng mà cô ta rất tự tin có thể đoạt được cái ghế hoa khôi của Đường Diệu San, chỉ là không nghĩ tới ngang trời lại xuất hiện một người đẹp đến như vậy.
Lúc này Vương Tiên Tiên hận không thể lấy gương ra, nghiêm túc mà lấy ngũ quan của chính mình và ngũ quan của đối phương ra so sánh một phen, so đến cùng để xem rốt cuộc là ai đẹp hơn!
Đại Kiều đi vào, lấy đồ ra sắp xếp vào ngăn tủ của chính mình, sau đó cầm bình nước chuẩn bị đi múc nước.
Thái Như Nam chạy nhanh lấy bình nước của chính mình ra đuổi theo nói: “Vừa lúc, tớ cũng phải đi múc nước!”
Tống Ngọc Liên bĩu môi nói: “Vừa rồi không phải cô đã đi lấy rồi sao?”
Thái Như Nam đốp chát lại: “Tôi thích đi thêm một chuyến không được à?”
Tống Ngọc Liên: “……” Chó thành tinh!
Tống Ngọc Liên không thể nói vì cái gì, cô ta không quá thích Đại Kiều này, cô ta thà đi lấy lòng loại người cao lãnh như Vương Tiên Tiên, cũng không muốn lấy lòng Đại Kiều.
Đại Kiều không biết cái nhìn của bạn cùng phòng đối với chính mình, kể cả là biết, cô cũng không định để ý đến.
Cô tới đại học là để học tập tri thức, không phải tới để lục đục với các cô ấy.
Sau khi lấy nước về, Vương Tiên Tiên đang lấy đồ ăn vặt ra chia cho những người khác.
Nhìn thấy Đại Kiều trở về, cô ta cầm một thanh chocolate đi qua nói: “Đây là phần cho cậu.”
Đại Kiều thấy những người khác đều nhận nên cũng không từ chối: “Cảm ơn.”
Vương Tiên Tiên thấy cô không lộ ra khuôn mặt tò mò, còn tưởng rằng cô không biết đó là thứ gì.
Liền giải thích nói: “Cậu hẳn là chưa từng ăn chocolate nhỉ? Chocolate thứ này nhìn đen thui rất không đẹp, nhưng kỳ thật ăn rất ngon, mấu chốt thứ này đắt muốn chết, bé tẹo như vậy đã phải tốn mấy chục đồng, hơn nữa đây là anh họ cả của tôi mang về từ nước Mỹ!”
Đại Kiều nhấp môi nói: “Tôi đã từng ăn rồi.” Lại còn ăn không ít.
Vương Tiên Tiên nghe được lời này, trong lòng cười nhạo một tiếng.
Đại Kiều trang điểm tuy rằng không giống như là người nghèo, nhưng mà chocolate thứ này không phải người bình thường có thể ăn được.
Càng không phải mỗi người đều có thân thích ở nước ngoài, cho nên nàng nhận định Đại Kiều là đang phùng má giả làm người mập!
Chỉ là cô vừa muốn mở miệng, cúi đầu đột nhiên nhìn thấy đồng hồ mà Đại Kiều đang mang trên cổ tay, khuôn mặt tức khắc trắng bệch, cái gì cũng không thốt ra được.
Đó là đồng hồ Rolex kiểu nữ!
Tuy rằng không nhìn ra được là loại nào, nhưng mà loại rẻ nhất của đồng hồ Rolex cũng phải bảy tám trăm, đồng hồ cho nữ lại càng đắt hơn một chút.
Người có thể mua nổi đồng hồ Rolex, sao có thể không ăn nổi chocolate chứ?
Mặt Vương Tiên Tiên trở nên nóng rát, giống như vừa bị người ta tát mấy cái.