Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 570 - Chương 570. Gặp Người Quen 5

Chương 570. Gặp người quen 5 Chương 570. Gặp người quen 5

Thượng Hải.

Vẻ mặt mẹ Phùng bất đắc dĩ mà nhìn con gái nuôi: “Kiều Kiều, lần này thi không tốt, chúng ta lại học lại một năm là được rồi, cha mẹ cho con tiền đi học, vì cái gì con nhất định phải đi phương nam chứ?”

Lông mày cha Phùng cũng nhăn đến gắt gao: “Năm nay con còn chưa đủ 18 tuổi, một đứa con gái như con chạy đến phương nam, nếu mà xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?”

Nhưng bất kể bọn họ nói như thế nào, đứa con gái nuôi kia đều bỏ mặc, như là uống phải bùa mê thuốc lú gì để quyết định như vậy.

“Rầm” một tiếng!

Cha Phùng hung hăng đập tay lên trên bàn, rống to nói: “Con đang làm cái gì đấy? Tuy rằng con không phải con gái ruột của chúng ta, nhưng chúng ta tự nhận những năm gần đây chưa từng bạc đãi con, hiện tại cánh con mọc cứng cáp nên không nghe lời đúng không?”

Mẹ Phùng bị hoảng sợ, đi qua kéo tay ông nói: “Ông đừng như vậy, có nói cái gì từ từ mà nói.”

Sau đó lại nói với con gái nuôi: “Kiều Kiều, cha con ông ấy quá lo lắng cho con, lời ông ấy nói con đừng đặt ở trong lòng, nhưng mà phương nam thì con đừng đi nữa, năm nay học lại một năm, sang năm có lẽ là có thể thi đậu một đại học tốt!”

Con gái nuôi vẫn luôn im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng.

Cô ta ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra biểu cảm lạnh nhạt vô vùng: “Năm đó hai người nhận nuôi con, con thực sự rất cảm kích hai người, nhưng những năm gần đây, các người cũng từ trên người con cảm nhận được niềm vui gia đình, còn có con trai của hai người cũng đến từ sự may mắn của con, cho nên nói cho cùng, con cũng không nợ gì hai người!”

Nếu là có người quen Đại Kiều ở chỗ này, tất sẽ phát hiện đứa con gái nuôi nhà họ Phùng này và Đại Kiều có vài phần tương tự.

Không sai, người này là Tiểu Kiều đã “mất tích” nhiều năm.

Năm đó sau khi Tiểu Kiều chạy ngoài, cô ta bị xe hơi của nhà họ Phùng đâm phải, nhà ho Phùng đem cô ta đưa đến bệnh viện.

Tiểu Kiều thấy gia cảnh nhà họ Phùng rất giàu có nên nhân cơ hội nói chính mình là từ chỗ mẹ mìn chạy ra, còn người nhà ở nơi nào, cô ta hoàn toàn nhớ không được.

Vợ chồng nhà họ Phùng kết hôn nhiều năm không có đứa con nào, hai người có tâm nhận nuôi một đứa con, nhưng vẫn luôn không tìm được người thích hợp.

Bọn họ thấy được Tiểu Kiều trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, giống như một con búp bê sứ, hơn nữa lại vô cùng thông minh, cảm thấy đây là ông trời thấy bọn họ đáng thương, đưa đứa nhỏ đến bên cạnh bọn họ tới.

Vì thế bọn họ không báo cảnh sát, mà là công bố ra bên ngoài Tiểu Kiều là con gái ruột của bọn họ.

Trùng hợp chính là, bọn họ đặt tên cho Tiểu Kiều là Kiều Kiều, giống y hệt tên của Tiểu Kiều trước đây, chỉ là sửa lại họ.

Hai vợ chồng nhà họ Phùng gia coi Tiểu Kiều như con gái ruột mà chăm sóc, chỉ là ở ba năm sau khi nhận nuôi Tiểu Kiều, mẹ Phùng đột nhiên mang thai, hơn nữa sinh hạ một đứa con trai.

Lần này làm hai vợ chồng nhà họ Phùng vui vẻ vô cùng!

Có con trai ruột, bọn họ cũng không ghét bỏ hay lạnh nhạt với con gái nuôi, chỉ là con trai còn nhỏ, hơn nữa nhiều năm như vậy mới sinh ra được một thân sinh cốt nhục như vậy, lực chú ý bọn họ tất nhiên tập trung lên trên người con trai ruột.

Cũng chính là bắt đầu từ khi đó, con gái nuôi bắt đầu phản nghịch.

Thành tích xuống dốc không phanh không nói, sau này bọn họ còn phát hiện con bé thường xuyên viết thư gửi đồ cho một phần tử xấu ở nông thôn.

Bọn họ cầm thư đi hỏi cô ta, cô ta lại khàn khàn mà hét rằng bọn họ xâm phạm quyền riêng tư của cô ta, nói bọn họ là ma quỷ, muốn khống chế cô ta.

Sau này thành tích của cô ta càng kém hơn, còn thường xuyên trốn học, lần này thi đại học, đến cả cánh cửa của đại học cô ta còn không chạm đến được!

Tuy rằng mấy năm nay con gái nuôi thay đổi rất nhiều, lúc nào cũng làm trái ý nguyện của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn hy vọng cô ta tốt lên, dù sao cũng là đứa con do chính mình một tay nuôi lớn.

Cho nên bọn họ hy vọng cô ta có thể học lại, không nghĩ tới cô ta thu thập đồ đạc, nói muốn đi phương nam kiếm thật nhiều tiền!

Bọn họ lúc này mới bạo phát mà cãi nhau.

Lúc này cha Phùng nghe được Tiểu Kiều nói, tức giận đến ngực phập phồng: “Con…… con quả thực chính là đồ vong ân bội nghĩa!”

Tiểu Kiều cười một tiếng: “Kỳ thật các người đã sớm muốn vứt bỏ tôi chứ gì? Nói cái gì yêu tôi giống như yêu con trai của hai người, lời này các người lừa con nít ba tuổi còn được! Các người giữ lại tôi chẳng qua là muốn tôi làm việc đem tiền về nuôi các người, còn có con trai của các người, các người yên tâm đi, chờ tôi có tiền, tất nhiên tôi sẽ trả phí dưỡng dục mấy năm nay cho các người!”

Bình Luận (0)
Comment