Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 572 - Chương 572. Tưởng Bở 2

Chương 572. Tưởng bở 2 Chương 572. Tưởng bở 2

Vừa nghĩ tới phải giao thiệp với đám người nhà họ Triệu kia, bà liền cảm thấy buồn nôn.

Vương Viêm Sinh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bà cau mày ngồi ở trên ghế.

Y bước chân dài nhanh chân đi tới, khom lưng ở trên môi của bà gặm một hồi nói: "Chuyện gì xảy ra? Làm sao lại cau mày?"

Kiều Hồng Hà phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt giận y một cái nói: "Cha của Nhất Minh chết rồi, em không biết có nên dẫn nó trở lại đưa đối phương đoạn đường cuối cùng hay không."

Vương Viêm Sinh cất mũ tướng quân, sau đó lại trở về ngồi bên cạnh bà, cầm tay bà nói: "Đi thôi, anh xin nghỉ phép, cùng hai người đồng thời trở lại."

Kiều Hồng Hà ngẩn ra: "Không phải anh nói gần đây nhiệm vụ rất căng sao? Cấp trên sẽ cho anh nghỉ phép sao?"

Vương Viêm Sinh nắm cằm của bà đến gần, cắn vào bờ môi bà nói: "Đêm nay em khiến anh thoải mái, anh sẽ nói cho em biết."

Mặt Kiều Hồng Hà càng đỏ, giơ tay đang muốn đẩy y ra, vừa lúc đó cánh cửa "Kẹt kẹt" một tiếng bị đẩy ra.

Ba đứa trẻ đứng cửa, từng đứa trợn tròn đôi mắt lên, kinh ngạc đến ngây người, cằm đồng loạt rơi trên mặt đất.

Khuôn mặt bà “bụp” một tiếng liền hồng thấu, nhanh chóng đẩy Vương Viêm Sinh ra, xoay người chạy vào trong phòng.

Nhất Minh phục hồi tinh thần lại, híp mắt nhỏ nói: "A, làm sao đột nhiên trời tối như vậy chứ? Cái gì cũng không nhìn thấy."

Nói xong cậu trông như người mù duỗi ra hai tay hướng về trước tìm tòi, xoay người đi mất.

Hai đứa nhỏ ở phía sau nhìn thấy anh trai mình như vậy, cũng học theo răm rắp, đều giả dạng làm người mù nói: "Cái gì cũng không nhìn thấy. . ."

Vương Viêm Sinh thấy thế không khỏi dở khóc dở cười.

Y đứng lên nói với Kiều Hồng Hà một tiếng, sau đó liền đi đến nhà thủ trưởng xin nghỉ.

——

Trong túc xá Kinh Hoa.

Trải qua một buổi chiều ở chung, mọi người trong ký túc xá trở nên quen thuộc.

Đại Kiều rất sớm đã lên giường nằm, trong lòng có chút chua xót.

Cô nhớ nhà, nhớ bà nội và ông nội.

Lớn như vậy, cô là lần đầu tiên rời nhà, mặc dù nghỉ hè cô đều đến nhà họ Hoắc, nhưng nhà họ Hoắc là người cô quen thuộc, cô không cảm thấy khổ sở một chút nào.

Nhưng hiện tại không quen biết ai, hơn nữa còn một hai nói chuyện quái gở, cô thật sự muốn lập tức đi về nhà.

Thái Như Nam vốn là muốn đến tìm Đại Kiều nói chuyện, có điều mới đứng lên, đột nhiên nhìn thấy trước cửa sổ có khí cầu bay tới.

Cô ta lập tức sao gào to kêu gọi lên: "Này, mọi người mau nhìn, trước cửa sổ có khí cầu."

Mấy người trong ký túc xá kia lúc này mới quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh cửa sổ Vương Tiên Tiên có một khí cầu trôi nổi, đuôi khí cầu thật giống như có cột tờ giấy.

Vốn dĩ ngủ ở trước cửa sổ là Tống Ngọc Liên, có điều sau đó cô ta và Vương Tiên Tiên đã đổi chỗ.

Nói cách khác, bây giờ người ngủ ở phía dưới Đại Kiều không phải Tống Ngọc Liên, mà là Vương Tiên Tiên.

Tống Ngọc Liên tập hợp lại đây, từ trước cửa sổ đi xuống liếc mắt nhìn, sau đó cũng gọi lên: "Phía dưới có một nam sinh. Tiên Tiên, nam sinh kia sẽ không phải là đến tìm cậu chứ?"

Bởi vì sắc trời tương đối trễ, cho nên Tống Ngọc Liên không nhìn rõ ràng dáng dấp nam sinh phía dưới, chỉ có thể nhìn đại khái biết được đối phương là nam sinh cao to.

Vương Tiên Tiên ngẩn ra, làm bộ vô ý đi tới, từ trước cửa sổ liếc mắt xuống nhìn nói: "Sẽ không phải chứ, có điều ai biết được, có và nam sinh thực sự chán ghét muốn chết, đã nói rồi tôi hiện tại chỉ muốn học tập, nhưng bọn họ chính là nghe không hiểu."

Tống Ngọc Liên rất nể tình tiếp tục hỏi: "Tiên Tiên, dung mạo cậu xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt như vậy, khẳng định có rất nhiều nam sinh theo đuổi đúng không?"

Vương Tiên Tiên dùng tay đánh cô ta một hồi, một mặt e thẹn nói: "Cậu hớ nói nhảm, làm gì có rất nhiều chứ."

Thái Như Nam nhìn hai người bọn họ như vậy, đi tới nói: "Nhường một chút, tôi phải lấy khí cầu."

Tống Ngọc Liên bị cô ta đẩy một hồi, rất là khó chịu: "Cậu người này làm sao thô lỗ như thế? Còn có, khí cầu thì trước đó cậu nên hỏi qua ý kiến của Tiên Tiên chứ? Tùy tiện lấy đồ vật vào như vậy, đến lúc đó nam sinh kia còn tưởng rằng là Tiên Tiên tiếp thu chuyện anh ta theo đuổi đó."

Vương Tiên Tiên không nói gì, có điều khoanh tay, hiển nhiên cũng tán thành với Tống Ngọc Liên.

Thái Như Nam xì cười một tiếng nói: "Mọi người thật sự nghĩ rất hay, mọi người làm sao xác định khí cầu kia chính là cho Vương Tiên Tiên, nam sinh kia chính là đến theo đuổi cậu ấy?"

Mặt Vương Tiên Tiên đỏ bừng lên.

Tống Ngọc Liên có ý lấy lòng Vương Tiên Tiên, nhướng mày mắng: "Cậu nói chuyện làm sao lại khó nghe như vậy? Khí cầu không phải cho Tiên Tiên, lẽ nào là đưa cho cậu sao?"

Cũng không biết dùng tấm gương soi lại dáng vẻ chính mình, dáng người như đàn ông vậy, nam sinh sẽ mắt mù coi trọng cô ấy chứ?

Thái Như Nam bị ánh mắt kia nhìn ra bốc lửa, giá giá nắm đấm nói: "Tôi thấy cũng có một ít người không biết xấu hổ, như chuyện đương nhiên cho rằng khí cầu là chính mình, bên trong ký túc xá này xinh đẹp nhất chính là Đại Kiều, tôi cảm thấy khí cầu hẳn là của cậu ấy."

Đại Kiều đột nhiên bị điểm tên, có điều cô không có ý định gia nhập chiến trường.

Dưới cái nhìn của cô, bọn họ cãi vã rất tẻ nhạt.

Bình Luận (0)
Comment