Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 573 - Chương 573. Tưởng Bở 3

Chương 573. Tưởng bở 3 Chương 573. Tưởng bở 3

Tống Ngọc Liên thấy Đại Kiều không giúp Thái Như Nam, càng đắc ý: "Có mấy người chính là bị coi thường, luôn yêu thích dùng khuôn mặt nóng của mình dán vào cái mông lạnh của người khác."

"Đúng vậy, để bị xem thường như vậy, tôi bái phục chịu thua."

Nhưng Thái Như Nam không tức giận với Đại Kiều, dưới cái nhìn của cô ấy, người dung mạo xinh đẹp làm cái gì cũng đúng.

Lại nói, lấy vũ lực của mình, muốn đánh tiểu kỹ nữ như Tống Ngọc Liên, quả thực là thừa sức, căn bản không cần Đại Kiều giúp.

"Cậu. ." Tống Ngọc Liên không nghĩ tới Thái Như Nam cãi nhau lại lưu loát như thế, tức giận đến mặt đều đỏ lên.

Xem Tống Ngọc Liên tức giận như vậy, trong lòng Thái Như Nam liền thoải mái, cô ấy đưa tay đi ra ngoài, kéo khí cầu trên không trung vào trong.

Nam sinh phía dưới thấy khí cầu bị lấy đi, quay đầu lại liền chạy.

Bởi vì chỗ đó rất gần nơi ở của dì quản lí ký túc xá, anh không dám lên tiếng, cũng lo lắng bị dì quản lí phát hiện, cho nên nhìn thấy khí cầu bị lấy đi, anh không dám trì hoãn nữa.

Thái Như Nam nắm khí cầu vào, ánh mắt của mọi người nhất thời đều tụ tập ở trên tay cô ta.

Tuy rằng Vương Tiên Tiên làm bộ một bộ không thèm để ý, thật ra nội tâm của cô ta lại lưu ý hơn bất kỳ ai khác.

Chuyện này liên quan đến đến mặt mũi của cô ta, bất luận làm sao cũng đều muốn cứu vãn một ván.

Thái Như Nam nhìn Vương Tiên Tiên và Tống Ngọc Liên sốt sắng như vậy, cố ý thả chậm động tác, trêu đến Tống Ngọc Liên suýt chút nữa đi tới quất cô ấy một cái tát.

Cuối cùng Thái Như Nam vẫn mở ra tờ giấy trên khí cầu, chỉ thấy cột một phong thư, phía dưới có một que kẹo.

Cô ta cầm thư đến nhìn, mặt trên rồng bay phượng múa viết bốn chữ: Kiều Niệm Niệm (nhận).

"Ha ha ha, mất mặt đúng không? Tôi nói mà thư này là cho Đại Kiều."

Thái Như Nam lung lay phong thư trong tay, nháy mắt nhìn hai người Tống Ngọc Liên và Vương Tiên Tiên.

Khuôn mặt Vương Tiên Tiên càng đỏ, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tống Ngọc Liên một chút, xoay người nằm dài trên giường, dùng chăn đắp lên đầu, không lên tiếng nữa.

Tống Ngọc Liên xem Vương Tiên Tiên giận bản thân mình, có lòng muốn giải thích nhưng nhìn bộ dáng này của đối phương, nếu như cô ta dám lên đi, nhất định sẽ bị mắng máu chó đầy đầu.

Cô ta không thể làm gì khác hơn là đem tức giận phát đến trên người Thái Như Nam: "Cậu đắc ý cái gì? Lại không phải đưa cho cậu."

Thái Như Nam nhếch một cái răng trắng cười nói: "Vậy thì lúc trước cậu đắc ý cái gì, lại không phải đưa cho cậu."

Tống Ngọc Liên tức giận đến đỏ cả mặt.

Trên mặt cô ta có không ít mụn dậy thì, vừa tức giận, mụn đều đỏ lên, nhìn qua rất là đáng sợ.

Thái Như Nam hoàn toàn thắng lợi, tâm tình rất tốt mà bám vào trên lan can: "Đại Kiều, thư của cậu."

Đại Kiều vươn tay ra tiếp nhận thư và kẹo que, mở thư ra đọc, khóe miệng liền câu lên.

Là anh Hoắc Trì cho cô.

"Người phía dưới thì sao? Vẫn còn chứ?" Cô mềm giọng hỏi.

Thái Như Nam lắc đầu: "Đi rồi, nhìn thấy khí cầu bị tớ lấy vào thì anh ta liền đi, đối phương là ai, là người cậu quen biết sao?"

Đại Kiều gật gù, có điều không có dự định nói tường tận cho đối phương nghe.

Thái Như Nam nhìn mặt trắng nõn bóng loáng của cô, xương cả người đều muốn mềm nhũn, còn Đại Kiều có nói hay không, cô ta không hề để tâm.

Đại Kiều đặt kẹo que ở bên cạnh gối, mở thư ra, mặt trên chỉ viết một hàng chữ: Anh ở phía dưới rừng cây nhỏ chờ em.

Đại Kiều đọc hiểu, mặt "bụp" một hồi liền hồng thấu.

Anh Hoắc Trì đúng là rất xấu, rất xấu.

Nửa đêm canh ba, lại dùng phương pháp này tìm cô đòi con dấu.

Thái Như Nam si ngốc nhìn cô: "Đại Kiều, mặt cậu làm sao đột nhiên hồng như thế? Cậu rất nóng sao?"

Đại Kiều xếp như lại, từ trên giường leo xuống, vừa nói: "Không có chuyện gì, bạn tìm tớ có việc, tớ phải đi ra ngoài một chuyến."

"Muộn như vậy? Có muốn tớ đi cùng cậu hay không?"

Thái Như Nam một bộ tư thế chỉ cần cậu cần tớ, lên núi đao xuống biển lửa tớ đều sẽ đi.

Đại Kiều nhanh chóng lắc đầu: "Không cần, tớ đi một mình là được rồi.”

Thái Như Nam rất là thất vọng: "Vậy cũng được, có điều một mình cậu đi ra ngoài, vẫn nên cẩn trọng một chút."

Đại Kiều nhìn cô ta cười cười, sau đó thay đổi quần áo đi ra ngoài.

——

Bởi vì vẫn chưa tới thời gian khóa cửa, cho nên nhìn thấy Đại Kiều đi ra ngoài, dì quản lý chỉ là nhìn cô một cái, nhưng không có ngăn cản.

Khuôn mặt nhỏ của Đại Kiều hồng hồng, một đường đi qua thật giống như giẫm ở trên đám mây.

Đi tới rừng cây nhỏ, cô đang muốn mở miệng gọi người liền bị một người kéo cánh tay của mình.

Cô hét lên một tiếng, cả người bị đối phương ép vào trên một cây đại thụ, sau một khắc liền nghe được một thanh âm quen thuộc truyền tới ——

"Đừng sợ, Niệm Niệm, là anh."

Đại Kiều nghe được tiếng nói của anh, trái tim gần như nhảy ra cổ họng lúc này mới trở về vị trí cũ: "Anh Hoắc Trì, sao anh lại như vậy? Anh vừa nãy doạ chết em rồi."

"Xin lỗi, Niệm Niệm." Hoắc Trì nhìn cô, hai mắt phát sáng.

Đại Kiều bị anh nhìn rất không dễ chịu, tim đập nhanh chóng: "Anh Hoắc Trì, muộn như vậy anh tìm em ra đây, là muốn làm gì?"

Ở địa phương không nhìn thấy, bên tai Hoắc Trì hồng thấu: "Niệm Niệm, anh muốn. . . muốn con dấu."

Trong đầu Đại Kiều oanh thật giống nổ tung.

Ở thời điểm cô còn không kịp làm ra phản ứng, Hoắc Trì cúi đầu, hôn lên bờ môi cô.

Bình Luận (0)
Comment