“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Một người ở phòng ký túc xá khác hỏi.
Thái Như Nam sợ rằng khi các cô đi rồi, ba con yêu quái trong ký túc xá kia sẽ ăn nói lung tung.
Vì thế liền quay lại để giải thích: “Chỉ là chúng tôi ở cùng một ký túc xá, bản thân chủ động đi mời người khác ăn đồ ăn vặt, sau đó lại sai người khác lấy hộ cô ta nước nóng, nếu không làm thì đó chính là lòng lang dạ sói, tôi khuyên mấy cậu về sau tốt nhất là đừng tùy tiện ăn đồ của người khác, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị nói là sói mắt trắng đấy.”
Nói xong, cô ấy trừng mắt lườm Tống Ngọc Liên một cái, chạy đi.
Những người khác ở ký túc xá nghĩ đến cảnh vừa rồi Đại Kiều đưa tiền cho Vương Tiên Tiên, rõ ràng cô ta là người đi mời mọi người ăn đồ ăn vặt, sau đó lại yêu cầu người ta làm việc cho mình.
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn cô ta có chút kỳ lạ.
Vương Tiên Tiên bị mọi người nhìn như vậy thì mặt đều đỏ lên: “Không phải tôi bắt cậu ấy làm, cũng không có mời cậu ấy socola, đều là do một mình Ngọc Liên nói hươu nói vượn.”
Tống Ngọc Liên:?
Vương Tiên Tiên mặc kệ Tống Ngọc Liên nghĩ như thế nào, mang hết tất cả lỗi làm đổ lên đầu Tống Ngọc Liên.
Tống Ngọc Liên giận đến mức cả người run lên.
Hết lần này tới lần khác cô ta không dám làm mất lòng Vương Tiên Tiên, đành phải đổ hết tất cả mọi tội lỗi lên người Đại Kiều.
Thực ra mà nói, thủ đoạn của Vương Tiên Tiên không thể nào sánh bằng Tiểu Kiều.
Cô ta là một thiên kim tiểu thư đã được chiều thành hư, không muốn người khác hơn mình, cho nên mới cố ý kiếm chuyện với đối phương.
Trên đường đi lấy nước, vẻ mặt Thái Như Nam hâm mộ nói: “Đại Kiều, mình cảm thấy bộ dáng vừa rồi lúc cậu quăng tiền lên người Vương Tiên Tiên, thật sự rất là oai phong! Khẳng định trong lòng Vương Tiên Tiên tức muốn chết.”
Đại Kiều mím môi, không trả lời cô ấy.
Thực ra cô có thể dùng cách khéo léo hơn để giải quyết chuyện này, chẳng qua cô cảm thấy đám người Vương Tiên Tiên không đáng để cô phải bận tâm.
Nói thẳng ra là, bọn cô chỉ là những người xa lạ tạm thời ở cùng một chỗ với nhau, chờ khi bốn năm học kết thúc, mỗi người lại chạy đi khắp nơi, có những người có thể cả đời cũng không gặp lại, cho nên có xảy ra chút xích mích gì gì đó với nhau cũng không cần phải để tâm.
Thái Như Nam tiếp tục nói: “Về đến nơi tớ sẽ đưa tiền trả cậu, cậu từ từ hãy chối tớ, chút tiền này tớ có, vừa rồi tớ cũng đã nói, tớ với cậu là bạn bè, không muốn nhận được lợi lộc gì từ trên người cậu, tớ chỉ cảm thấy cậu xinh đẹp thôi.”
Đại Kiều nghe thấy vậy, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Thái Như Nam thấy cô không từ chối mình, ngược lại càng vui vẻ hơn.
Nhà cô ấy tuy không nhiều tiền bằng Vương Tiên Tiên, trong lớp chỉ có thể là gia đình tầm trung bình, nhưng cô ấy không phải loại người thích chiếm lấy lợi ích từ người khác.
Chỗ lấy nước hơi xa, đi đến chỗ đấy từ đằng xa đã thấy một hàng người đang xếp hàng.
Chờ đến khi các cô lấy nước về, đã chuyện của nửa tiếng sau.
Không biết có phải tại vì mọi người đều là tân sinh viên, lại lo lắng nếu xảy ra chuyện lớn sẽ bị nhà trường phê bình, cho nên Vương Tiên Tiên cùng Tống Ngọc Liên cũng không ồn ào nữa.
Đại Kiều lại càng không phải loại người thích gây sự, cho nên phòng ký xá tạm thời trở lại vẻ yên tĩnh.
Nhưng mà càng khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Vương Viêm Sinh bên kia xin Thủ trưởng nghỉ phép, sau đó cùng vợ là Kiều Hồng Hà dẫn theo ba đứa con trở về trấn Vân Lai.
Mấy năm không về, Kiều Hồng hà phát hiện trấn Vân Lai thay đổi rất nhiều, có rất nhiều các cửa hàng nhỏ được xây dựng.
Cả nhà Kiều Hồng Hà dừng lại trước nhà Kiều Chấn Quân.
Bà không nghĩ lần này về đây, lại còn nghe được một tin tức, gia đình anh hai của bà chuyển lên Thủ Đô.
Kiều Hồng Hà oán trách nói: “Anh hai, chuyện anh muốn lên Thủ Đô sinh sống, sao không nói với em biết trước một tiếng?”
Kiều Chấn Quân cười nói: “Bọn anh cũng đã suy nghĩ mất nửa tháng mới đưa ra quyết định tạm thời.”
Nói xong ông lại mang chuyện con trai út Tiết An Húc được công ty điện ảnh nhìn trúng ra nói.
Kiều Hồng Hà ngạc nhiên: “Các anh chắc chắn công ty điện ảnh đó không có vấn đề gì chứ? Không phải lừa đảo chứ?”
Kiều Chấn Quân lắc đầu: “Không đâu, trước đó bọn anh đã nhờ nhà họ Hoắc điều tra giúp, là một công ty bình thường.”
Kiều Hồng Hà nói: “Vậy thì tốt! Hai đứa An Húc và Tiểu Đông Vân thật là có bản lĩnh, tuổi còn nhỏ vậy mà đã được công ty điện ảnh nhìn trúng, nói không chừng chẳng bao lâu nữa hai đứa nó sẽ nổi tiếng cả Bắc lẫn Nam.”
Kiều Chấn Quân đau đầu nói: “Nổi tiếng hay không, anh cũng không để ý, anh chỉ sợ bọn trẻ tiếp xúc với những thứ này từ sớm, sau này lại không cưỡng lại được cám dỗ.”