Tính cách Vương Tiên Tiên có chút không được tốt cho lắm, nhưng tốt xấu gì thì cũng vung tay rất hào phóng.
Còn Từ Xuân Quyên, cô ấy cũng không quá thân thiết với ai.
Mỗi ngày cô ấy không học gì, ngay cả trường cũng không đến, mãi đến khuya mới về, chỉ là không một ai biết cô ấy đi đâu, làm gì.
Ngoài ra Từ Xuân Quyên và Vương Tiên Tiên cùng với bốn người khác đều học khác ngành học, trong ký túc xá cô ấy là người duy nhất học ngôn ngữ Nhật, khác với bốn người còn lại đều học ngôn ngữ Anh.
Đại Kiều không biết được những suy nghĩ này của các bạn cùng ký túc xá, mà cho dù có biết đi chăng nữa, cô cũng không quan tâm.
Còn về chuyện Trần Tiểu Lan nói cô keo kiệt, không có mời bạn ký túc xá ăn cái gì, trong ký túc xá kia ngoại trừ Vương Tiên Tiên, những người còn lại cũng đâu có mời, hơn nữa vừa mới đến trường học được vài ngày, mỗi ngày công việc nhiều đến như vậy, làm gì có ai còn rảnh rỗi mà đi mua đồ ăn về mời các cô được nữa.
Mà quan trọng là, cô cảm thấy không cần thiết phải làm việc đấy, cô nghĩ thầm cô chỉ muốn tiêu tiền cho gia đình và bạn bè, đối với những người kỳ quái này, một đồng cô cũng không muốn bỏ ra.
Đại Kiều cũng quan tâm đến mấy người đấy, nhưng Vương Tiên Tiên lại cố tình gây sự với cô.
Hôm nay, cô cầm bình nước chuẩn bị đi lấy nước.
Thái Như Nam thấy thế cũng từ trên giường nhảy xuống nói: “Đợi đã, tớ cũng muốn đi.”
Vương Tiên Tiên thấy thế cũng thuận miệng nói: “Đại Kiều, cậu đi lấy nước à, tiện thể lấy hộ tôi một bình đi.”
“Tôi nữa.” Tống Ngọc Liên đang nằm trên giường cũng la lên theo.
Thái Như Nam lập tức nổi giận: “Mấy người ở đây làm cái gì? Hợp sức lại để bắt nạt Đại Kiều hay sao?”
Sau khi nước đầy bình, sẽ rất nặng, hơn nữa để đi lấy được nước về, phải đi một đoạn đường rất dài, mỗi lần cô ấy đi lấy nước về, đều cảm thấy cánh tay như sắp gãy ra đến nơi.
Nhưng hai người này lại có thể bảo một mình Đại Kiều đi lấy ba bình nước về, đây không phải là công khai bắt nạt người khác sao?
Tống Ngọc Liên bĩu môi nói: “Ai bắt nạt cô ấy chứ? Cùng lắm chỉ là nhờ vả thôi, nếu cậu ấy không muốn làm có thể lập tức từ chối mà, may mà bình thường Vương Tiên Tiên hay cho cậu ấy đồ ăn vặt, hoặc là socola nhập khẩu.”
Thái Như Nam tức đến đỏ cả mặt: “Ăn một miếng thì sẽ phải làm giúp đối phương mọi việc sao? Chẳng trách bình thường các cậu lại tình nguyện quỳ gối liếm chân cho cậu ấy.”
Tống Ngọc Liên từ trên giường bật phắt dậy, tức giận đến mức ngực lên xuống dữ dội: “Cậu nói ai quỳ xuống liếm chân ai hả? Ở trong ký túc xá này, chúng tôi muốn quỳ xuống liếm chân ai cũng không liên quan đến đâu! Chúng tôi đối xử tốt với Tiên Tiên, là bởi vì Tiên Tiên xứng đáng, vậy còn cậu thì sao, mỗi ngày đều mang vẻ mặt hâm mộ của mình mà đi theo sau mông người ta, người ta cho cậu ăn ngon hay sao?”
Thái Như Nam cười khinh bỉ nói: “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu chắc, tôi kết bạn không cần người ấy cho tôi cái gì, tôi thấy bộ dáng cậu ấy xinh đẹp, tôi muốn đối xử tốt với cậu ấy, nếu bộ dáng cậu chỉ cần đẹp bằng một phần mười cậu ấy, tôi cũng sẽ đối xử tốt với cậu, đáng tiếc là cậu lại xấu xí đến như vậy, gương mặt đầy mụn, ăn cơm nghĩ đến cũng cảm thấy buồn nôn.”
Xúc phạm người khác.
Thật là không thể chịu đựng được nữa!
Tống Ngọc Liên giận đến mức cả người run lên, mụn trên mặt cô ta càng nổi rõ lên, có cảm giác như nốt mụn muốn vỡ ra.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, thấy Tống Ngọc Liên bị chửi, hai người Vương Tiên Tiên và Trần Tiểu Lan cũng không mở miệng nói giúp cô ta vài câu.
Phòng ký túc xá bên cạnh nghe thấy có người to tiếng, đã chạy đến xem.
Đại Kiều không ngờ tình hình này lại ầm ĩ đến mức cả giáo viên quản lý cũng đến.
Cô lấy năm tệ trên người đưa cho Vương Tiên Tiên nói: “Lần trước cậu mời mình và Như Nam ăn socola, tính ra cũng không đến ba tệ, năm tệ này cho cậu, không cần trả lại, có điều từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.”
Đồ ăn vặt của Vương Tiên Tiên cô ăn có một lần, chính là một viên socola to bằng ngón tay cái khi mà lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Sau này Vương Tiên Tiên mời mọi người ăn đồ ăn vặt, bọn cô cũng không nhận nữa.
Không ngờ mới ăn của người kia có một chút đồ ăn vặt đã bị nhớ đến như vậy, sớm biết thế này thì cô có chết cũng không ăn.
Mấy chục cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Vương Tiên Tiên, mặt cô ta đỏ bừng: “Cậu đang làm gì vậy? Mời cậu ăn chính là mời cậu ăn, làm sao cậu có thể lấy tiền đè người như vậy chứ?”
Đại Kiều lười không muốn đôi co với cô ta, cầm tiền đặt lên giường của cô ta, sau đó kéo tay Thái Như Nam rời đi.