Tiếp đến là các lãnh đạo lên chia sẻ, chờ đến khi lãnh đạo nói xong, thì đến lượt đại diện sinh viên lên phát biểu.
Đại Kiều mặc một chiếc váy trắng dài, tóc buộc đuôi ngựa đằng sau đầu, cả người trẻ trung và xinh đẹp, tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô tự tin bình tĩnh bước lên bục giảng.
Dưới khán đài các sinh viên nhìn lên cô gái đứng trên bục cao, không kiềm chế được mà khẽ nói nhỏ.
“Trời ạ,lúc trước tôi nghe người ở khoa tài chính và kinh tế nói chuyện, cứ tưởng phải nhìn thấy một người giả tạo, không nghĩ đến lại có thể nhìn thấy tiên nữ.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy! Trời ạ, bộ dáng như vậy, cô ấy không phải là hoa khôi giảng đường xinh đẹp nhất sao?”
“Người ta xinh đẹp còn chưa tính, vậy mà còn là thủ khoa thi vào trường đại học, thật sự là hơn người mà.”
“Đúng vậy, đúng vậy, người như vậy, không thể ghen tị được, tôi chỉ có thể hâm mộ cô ấy.”
Những người khác không ghen tị, nhưng mà hai người Vương Tiên Tiên và Tống Ngọc Liên ở cùng ký túc xá, ánh mắt ghen tị đã chuyển thành màu đỏ.
Đại Kiều không để ý đến những tiếng xôn xao dưới khán đài, cầm lấy micro chuẩn bị đọc bản diễn thuyết của mình.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giống như một tiếng đàn chậm rãi lướt qua trái tim mọi người, tất cả những giọng nói khe khẽ ngay lập tức biến mất.
Lúc này, dáng người Hoắc Trì cao ngất đứng ở lan can bên cạnh, hai mắt nhìn Đại Kiều đứng trên khán đài, đáy mắt tràn đầy yêu thương cùng với tự hào.
Nhớ đến lần đầu tiên cô xuất hiện trong giấc mơ của anh chỉ là một cô bé xanh xao vàng vọt, nhìn đi nhìn lại cô đã trở thành một cô gái xinh đẹp như bây giờ, trong lòng anh vô cùng xúc động.
Đây là cô gái của anh, là người mà anh muốn dùng cả đời để che chở.
Chờ đến khi Đại Kiều nói xong, tràng vỗ tay so với hiệu trưởng vừa rồi càng sôi động hơn.
Nhất là các nam sinh khoa tài chính và kinh tế, đều điên cuồng mà vỗ tay, dùng sức lực to lớn suýt chút nữa muốn nát cả bàn tay.
Khoa tài chính và kinh tế bọn họ cuối cùng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu với người khác, sau này nếu ai còn dám nói khoa tài chính và kinh tế không có gái đẹp, bọn họ sẽ dùng dùng nước bọt dìm chết người đấy.
Giờ phút này, không chỉ là nam sinh năm nhất thề sẽ bảo vệ đóa hoa Đại Kiều này, mà tất cả nam sinh khoa tài chính và kinh tế đều nghĩ như vậy.
Về phần nữ sinh khoa tài chính và kinh tế không nhiều lắm, các cô ấy cũng không có ghen tị với Đại Kiều, các cô ấy cũng giống như các nam sinh, hết sức vui vẻ khi khoa của mình cs nữ sinh xinh đẹp như vậy.
Về sau nếu ai còn dám nói trước mặt các cô là xinh đẹp thì không thông minh, các cô chắc chắn sẽ mang Đại Kiều ra hung hăng đánh lên mặt mấy người đó.
Vì thế cứ như vậy, trước khi Đại Kiều có phản ứng, cô liền trở thành đối tượng để cả khoa tài chính và kinh nghiệm muốn bảo vệ và che chở.
Sau khi đại hội kết thúc, Hoắc Trì vốn dĩ muốn đi tìm Đại Kiều để cùng nhau ăn cơm.
Nhưng vừa mới đi được một bước, trong đầu anh lập tức vang lên tiếng anh họ anh nói: Con gái đều không thích con trai dính người quá mức, như vậy sẽ lộ ra là một người đàn ông không có khí phách, hơn nữa, phải có khoảng cách mới có nhớ nhung, em ngàn vạn lần đừng giống như keo con chó mà dính liền với Đại Kiều.
Nghĩ vậy, đôi chân vừa nâng lên của Hoắc Trì lại thu về, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
Nếu như vậy, anh sẽ có dáng vẻ lạnh lùng không dính người sao?
Đúng.
Nhất định là như vậy!
Vốn dĩ Đại Kiều muốn đi tìm anh Hoắc Trì để ăn trưa cùng nhau, chỉ có điều cô lại bị mấy bạn học cùng lớp và lớp bên cạnh nhiệt tình vây xung quanh.
Bạn cùng phòng ký túc xá Thái Như Nam cũng dứt khoát bỏ lại hết tất cả các bạn học, giống như cái đuôi nhỏ chạy đi tìm cô.
Theo lời Thái Như Nam nói, nếu không phải tại vì thành tích của cô ấy không đạt, thì cô ấy sẽ lập tức chuyển sang khoa tài chính và kinh tế.
Đáng tiếc điểm môn lý và hóa của cô ấy không được tốt, cho dù cô ấy muốn chuyển khoa thì cha mẹ cô ấy cũng sẽ không đồng ý.
Vì thế, phòng ký túc xá các cô chia là ba phe.
Vương Tiên Tiên, Trần Tiểu Lan cùng với Tống Ngọc Liên, ba người bọn họ thành một nhóm nhỏ.
Trần Tiểu Lan vốn thích Đại Kiều hơn, nhưng Vương Tiên Tiên vung tay rất hào phóng, thường xuyên mua các túi đồ ăn vặt lớn cho mấy cô ta, hơn nữa nghe nói Vương Tiên Tiên có người nhà trong Bộ giáo dục, cho nên cuối cùng cô ta lựa chọn trở thành “bạn tốt” của Vương Tiên Tiên.
Ngược lại, cô ta cảm thấy Đại Kiều rất là keo kiệt, quần áo đều là những mẫu mới nhất, một chiếc đồng hồ nghe nói cũng phải đến một một nghìn tệ, vậy mà đã đến ký túc xá ở mấy ngày trời, chưa một lần mời các cô ta ăn gì cả.
Đúng như lời mẹ cô ta nói, người có tiền thì lại càng keo kiệt.
Theo như cô ta thấy bây giờ, Đại Kiều chính là người như thế, cho nên vẫn nên làm bạn tốt của Vương Tiên Tiên thì hơn.