Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 582 - Chương 582. Đầu Đuôi Câu Chuyện 1

Chương 582. Đầu đuôi câu chuyện 1 Chương 582. Đầu đuôi câu chuyện 1

Chuyện là thế này.

Hôm nay con cá mà Đái Hiểu Tuyết nuôi bị chết, cô ấy rất đau lòng.

Con cá này cô ấy nuôi được hai năm trời, rất yêu thích, cô ấy không nỡ bỏ nó vào thùng rác, cho nên cô ấy quyết định chôn nó!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì làm thế nào cũng thấy không hợp lý, nếu mà chôn thì sau này sẽ bị mấy con côn trùng ăn mòn, cô ấy cảm thấy như thế rất đáng thương.

Vì không còn nghĩ ra cách nào khác, cô ấy liền cầm xác con các đến tìm An Bình.

Anh Bình suy nghĩ một chút, nói một câu giật gân: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể mang đi thiêu.”

Đái Hiểu Tuyết lập tức đồng ý cách này.

Vốn dĩ ban đầu bọn họ quả thực muốn nghiêm túc hỏa táng cho con cá, ai mà biết được càng nướng càng thơm, mùi hương tỏa ra khiến hai người đều thèm.

Sau đó Đái Hiểu Tuyết nói: “Nhiều năm yêu thương như vậy, tôi quyết định ăn nó, để cho nó có thể sống lại trong bụng tôi.”

Anh Bình cảm thấy đây là một ý kiến hay, vì thế đi lấy bia, lấy thêm đồ ăn vặt khác, hai người một bên nướng cá, một bên uống bia.

Bởi vì khách sạn đã đi theo đúng quỹ đạo, ngoài ra khách sạn còn mời thêm cả hai người quản lý, cho nên An Bình cũng không cần thiết lúc nào cũng phải có mặt ở trong khách sạn.

Cho nên lúc này bọn họ ở trong căn nhà thuê rộng lớn nướng cá uống bia, người lớn lại không có ở nhà, chỉ còn lại hai người bọn họ, không cần phải nói cũng biết là thích đến thế nào.

Tửu lượng của Đái Hiểu Tuyết rõ ràng là không được tốt, uống hai hớp bia đã nói liên mồm, giống như con chim sẻ nhỏ líu ríu nói không ngừng nghỉ.

“An Bình, anh nói xem rốt cuộc thì cha tôi có ý gì chứ? Tôi đã nói là tôi không thích đọc sách, ông ấy lại bắt tôi đi đọc sách, tôi khổ quá mà.”

An Bình nâng tay vuốt nhẹ đầu cô ấy, cảm thông nói: “Tôi hiểu được, tôi vô cùng hiểu! Chúng ta là những người như vậy, trời sinh không hợp với sách vở, mỗi lần tôi nhìn thấy chữ viết trên sách vở, tôi lại cảm thấy chúng giống như ruồi bọ bay qua bay lại trước mặt tôi, hận không thể một phát đập chết chúng.”

Đái Hiểu Tuyết gật đầu một cách nặng nề: “Anh nói đúng! Bây giờ tôi hận chính là không thể đem xé hết tất cả sách vở! Mệt chết tôi, nhất là tiếng Anh, mấy chữ cái đấy chẳng khác gì mấy con sâu lông, chúng nó biết tôi, tôi không biết chúng nó, anh nói xem sao có thể khó đến như vậy chứ?”

Nói xong cô ấy ngửa đầu uống một hớp bia, bia trong miệng nuốt xuống, đầu của cô ấy lại càng mơ màng, nhìn các thứ đều biến thành hai cái.

“An Bình, sao mặt anh lại có hai cái vậy? Ha ha, trông buồn cười thật!” hai tay cô ấy ôm lấy mặt An Bình, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Am Bình chạy nhanh đến ôm cô ấy nói: “Cô cẩn thận chút đi, đúng là ngốc nghếch.”

Đái Hiểu Tuyết nghe thấy cậu đang mắng mình, lập tức tức giận, chu miệng nói: “Anh mới là cái đồ ngốc nghếch, cả nhà anh mới là đồ ngốc nghếch! À, ngoại trừ Đại Kiều.”

An Bình bị chửi cũng không tức giận, cười ngây ngô nói: “Ha ha, em Đại Kiều quả thật rất thông minh, nếu chúng ta thông minh bằng một nửa em ấy thì tốt rồi.”

Cái đầu nhỏ của Đái Hiểu Tuyết nghĩ một chút nói: “Cũng không phải như vậy! Nhưng mà anh nói thử xem làm sao em họ anh, cô ấy vừa đẹp vừa thông minh, còn anh thì lại không được thông minh như vậy nhỉ? Vậy là...tại sao chứ...ợ.”

Cô ấy nói xong còn ợ một cái, sau đó phả ra một hơi lên mặt An Bình.

An Bình nhíu mày ngửi thấy mùi rượu bia của cô ấy phả lên mặt mình: “Đó là tại vì cha mẹ tôi không ưa nhìn cho lắm, hơn nữa đầu óc cũng không được tốt, không phải cô đã gặp em gái nhà tôi rồi sao? Khi khóc xấu lắm.”

Vạn Xuân Cúc đang giúp đỡ trong phòng bếp của tiệm cơm hắt xì một cái, day day mũi nói: “Chẳng lẽ mình lại bị ốm sao?”

Kiều Chấn Quốc cười ha ha: “Vợ à, thân hình em giống như heo vậy, heo có ốm thì em cũng không ốm được.”

Vạn Xuân Cúc tức chết rồi.

Người bình thường đều nói khỏe như trâu, sao đến lượt bà ta thì lại bị nói giống heo chứ?

Nhưng bà ta cũng không dám tranh cãi với ông ta, lần trước hai người bọn họ bị mẹ chồng mắng, bây giờ bà ta cực kỳ lo lắng lại bị mẹ chồng bắt gặp được.

Nhưng trong lòng tức quá, đành phải véo một cái thật mạnh lên tay của Kiều Chấn Quốc.

Nhưng thịt Kiều Chấn Quốc rất dày, làm vậy giống như chỉ đang ngãi ngứa cho ông ta, còn nói với bà ta: “Vợ, sao em biết anh bị ngứa thế? Em véo dịch lên trên một chút, mặt anh cũng hơi ngứa.”

“...”

Vạn Xuân Cúc vừa tức vừa cười đến đau cả bụng.

Ở công ty điện ảnh thu âm đĩa hát Tiểu Đông Vân cũng hắt xì một cái, giọng nói cô bé ngọt ngào nói: “Chắc chắn có người đang mắng mình.”

Giáo viên dạy cô bé hát an ủi cô nói: “Mạn Vân đáng yêu như vậy, làm gì có ai nhẫn tâm chửi được chứ?”

Tiểu Đông Vân nở nụ cười nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment