Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 583 - Chương 583. Đầu Đuôi Câu Chuyện 2

Chương 583. Đầu đuôi câu chuyện 2 Chương 583. Đầu đuôi câu chuyện 2

Bởi vì tên Tiểu Đông Vân nghe không hay cho lắm, không nhẹ nhàng tao nhã cho lắm, cho nên công ty lấy cho cô bé một cái nghệ danh, tên là Kiều Mạn Vân.

Chẳng qua là nhà họ Kiều vẫn quen cô bé là Tiểu Đông Vân.

Lúc này hai người An Bình và Đái Hiểu Tuyết đã uống say khướt, đầu hai người choáng váng, não căng ra, vẫn đỡ nhau đi vào phòng ngủ.

Đái Hiểu Tuyết vừa đi vừa liên tục cằn nhằn: “An Bình, nếu tôi không thi đỗ đại học, tôi có thể đến tiệm cơm làm công nhân rửa bát được không?”

An Bình đập tay cái tét, nói: “Không thành vấn đề, nếu cô sống không tốt cứ tìm đến tôi, tôi nuôi cô.”

Đái Hiểu Tuyết nghe thấy vậy, cảm động giả vờ khóc hai tiếng: “An Bình anh đối với tôi tốt quá, tôi yêu anh.”

“Ầm” hai tiếng.

Hai người đi vào phòng ngủ, lần lượt ngã lên giường.

Đái Hiểu Tuyết đột nhiên vương người đến, ôm mặt An Bình, bóp mặt cậu đến biến dạng nói: “An Bình, nhìn môi của anh hồng quá, không biết ăn vào thì có mùi vị gì nhỉ?”

Sau đó không đợi An Bình trả lời cô, cô lập tức cắn một cái lên môi An Bình.

An Bình đau đến mức hít khí lạnh, Đái Hiểu Tuyết cắn hai cái, sau đó... lăn ra ngủ.

An Bình chịu đau đẩy cô ấy ra.

Nhưng tướng ngủ của Đái Hiểu Tuyết sau khi uống rượu không được đẹp cho lắm, bị đẩy ra một chút, hai tay hai chân lại quấn lấy giống y như con bạch tuộc.

An Bình giãy giụa mấy lần cũng không thể nào thoát được khỏi cô ấy, hơn nữa vì buồn ngủ cho nên hai mí mắt cậu giống như bị đổ chì lên, cho nên chớp mắt vài cái cũng ngủ theo.

Vạn Xuân Cúc ở tiệm cơm đợi An Bình, nhưng đợi mãi cũng không thấy cậu đi đến trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Bà ta nói với chồng mình: “Chấn Quốc, bình thường lúc này An Bình đã phải đến đây rồi, mà bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu nữa, anh nói xem có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Kiều Chấn Quốc gãi gãi trán nói: “Cũng không biết thế nào, nếu em lo lắng, không bằng em về nhà xem thế nào đi.”

Vạn Xuân Cúc nghĩ nghĩ, gật đầu rời đi.

Con trai bà ta như vậy, chắc chắn phải để ý một chút mới được.

Chỗ bọn họ ở cách tiệm cơm cũng không xa, đi tầm hai mươi phút là đến nơi.

Bởi vì trong lòng Vạn Xuân Cúc sốt ruột, cho nên đi đường chỉ mất có mười lăm phút là đến nơi.

Bà ta đẩy cửa bước vào nhà, nhìn trên đất đầy rác rưởi, nhíu mày một cái, hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong tìm người.

Ai ngờ bà ta vừa mới bước chân vào phòng con trai, lập tức nhìn thấy cậu đang ôm một nữ sinh, lập tức phát ra âm thanh như giết heo.

“Ôi mẹ ơi! Ôi mẹ ơi, An Bình, con đang làm chuyện gì thế này hả?”

“Không đúng, An Bình có bạn gái từ lúc nào, sao mình lại không biết được nhỉ?”

“Không được, mình phải đi xem ngay lập tức mới được.”

Vạn Xuân Cúc dừng lại tiếng heo kêu, sau đó rón ra rón rén đi vào, lật người con gái mà An Bình đang ôm trong lòng ra nhìn, sau đó trong đầu hiện lên vài chữ: Hóa ra là cô ấy, quả nhiên là cô ấy.

Lúc Đái Hiểu Tuyết nghỉ hè đến để giúp đỡ, trong lòng bà ta rất là vui vẻ, bởi vì bọn họ không cần phải trả tiền công cho Đái Hiểu Tuyết, vì vậy, bọn họ phải lợi dụng điều đó để chiếm tiện nghi của cô ấy.

Nhưng dần dần, bà ta không thể cười nổi nữa.

Bởi vì mỗi lần Đái Hiểu Tuyết đến, An Bình sẽ mời cô ấy một bàn đồ ăn toàn thịt ngon, đống đồ ăn đấy phải làm ba ngày công rửa bát mới đổi được.

Bởi vì cô ấy là cháu họ Đái Thục Phương, địa vị gia sản không giống với nhà họ Hoắc, cho nên bà ta cũng không dám đuổi đối phương đi, đành phải khéo léo để cô ấy không ở lại đây nữa, cần phải chú tâm vào việc học tập.

Nhưng người này lại như cố tình nghe không hiểu ý người ta ám chỉ, còn nói rằng cô ấy không thích học, chỉ thích đến tiệm cơm.

Khiến cho bà ta tức chết!

Vạn Xuân Cúc nhìn Đái Hiểu Tuyết, trong mắt suýt nữa phun ra ngọn lửa, chẳng trách cô ấy lại thích đến tiệm cơm như vậy, hóa ra là vì An Bình.

Hồ ly tinh!

Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã không biết xấu hổ, nếu không phải nể mặt nhà họ Hoắc, bà ta sẽ một chưởng giết chết cô ấy!

Vạn Xuân Cúc lòng vòng trong phòng vài vòng, hai người say bia này còn chưa tỉnh lại, bà ta định tách hai người họ ra, sau đó lôi ra ngoài.

Chuyện này, bà ta phải nói cho chồng mình biết mới được.

Kiều Chấn Quốc thấy bà ta quay lại một mình, đằng sau không thấy An Bình, không khỏi tò mò nói: “Con chúng ta đâu? Không phải xảy ra chuyện gì thật chứ?”

Vạn Xuân Cúc thần thần bí bí kéo ông ta sang một bên nói: “Chấn Quốc, em nói cho anh biết, con trai chúng ta bị hồ ly tinh mê hoặc rồi.”

Kiều Chấn Quốc ngạc nhiên một chút, sau đó dùng ánh mắt như thấy người bị điên nhìn vợ mình: “Vợ à, quốc gia đã nói là không được cổ hủ mê tín dị đoan rồi, động vật thì làm sao mà thành tinh được.”

Bình Luận (0)
Comment