Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 584 - Chương 584. Đầu Đuôi Câu Chuyện 3

Chương 584. Đầu đuôi câu chuyện 3 Chương 584. Đầu đuôi câu chuyện 3

Vạn Xuân Cúc bị ánh mắt của ông ta làm cho phát điên, tức đến hộc máu: “Không phải là hồ ly tinh thật, em nói là con trai chúng ta bị nữ sinh khác mê hoặc rồi, em đến nơi thì thấy hai chúng nó đang nằm trên giường.”

Kiều Chấn Quốc “à” một tiếng, hai mắt nhìn thẳng.

Vạn Xuân Cúc nghĩ rằng cuối cùng ông ta cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề rồi, ai ngờ sau đó lại nghe ông ta nói: “Mới lên giường được mấy tiếng, vậy chẳng phải chúng ta rất nhanh sẽ được lên chức ông nội, bà nội sao?”

Vạn Xuân Cúc: “...”

Bà ta cảm thấy đầu óc chồng mình đúng là có vấn đề, không thèm truy hỏi xem con gái nhà ai, ngược lại lại còn nghĩ đến chuyện lên chức ông nội!

Đúng là tức chết bà ta mà!

Vạn Xuân Cúc đập ông ta một cái: “Cô gái đó chính là Đái Hiểu Tuyết, An Bình nhà chúng ta tiến tới với cô ta, em sợ đến lúc đó cha mẹ cô ta sẽ tìm đến gây phiền phức với chúng ta, cho nên em cảm thấy cách tốt nhất chính là...”

Hắt nước bẩn lên người đối phương, khiến cho đối phương không có cơ hội phản kháng lại.

Nhưng lời bà ta còn chưa nói xong, lại nhìn thấy mẹ chồng cùng với Đái Thục Phương đi đến chỗ bọn họ, lời nói của bà ta lập tức biến mất trong nháy mắt.

Kiều Chấn Quốc nhìn bà ta nói: “Vợ, cách tốt nhất là gì? Em nói một nửa, chẳng khác nào đi tiểu một nửa, em không có định khiến người ta chết nghẹn chứ?”

Kiều Tú Chi đi đến đúng lúc nghe con trai nói, suýt chút nữa trợn trắng mắt: “Các con có nhìn thấy Hiểu Tuyết không?”

“Không có!”

“Có!”

Vạn Xuân Cúc và Kiều Chấn Quốc trăm miệng như một nói ra hai đáp án.

Ánh mắt Kiều Tú Chi lướt qua trên người hai bọn họ, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là có hay không? Không được nói dối trước mặt mẹ.”

Kiều Chấn Quốc bị mẹ mắng như vậy, lập tức bán đứng vợ mình: “Mẹ, vợ con vừa mới quay lại đây, nói rằng nhìn thấy An Bình và Hiểu Tuyết lên giường với nhau, cô ấy còn nói Hiểu Tuyết là hồ ly tinh, nhưng mà con cũng đã nói cô ấy, bây giờ không có hồ ly tinh.”

Vạn Xuân Cúc: “...”

Đời trước bà ta đã tạo nghiệp gì, mà đời này phải gả cho một người ngu ngốc như vậy chứ?

Đái Thục Phương đứng đằng sau Kiều Tú Chi nghe thấy Kiều Chấn Quốc nói như vậy, mặt nghệt ra một liền trắng bệch: “Chấn Quốc, vừa rồi anh nói cái gì? Cái gì mà An Bình ngủ cùng với Hiểu Tuyết?”

Kiều Chấn Quốc đau đầu nói: “Ý trên mặt chữ, chỉ là tôi cũng không có thấy trực tiếp, là vợ tôi nói cho tôi biết! Cô ấy còn nói sợ gia đình mấy người tìm đến gây phiền phức, cô ấy vừa định nói ra cách gì đó thì mấy người đi đến đây.”

Mặt Vạn Xuân Cúc lúc đỏ lúc trắng: “...”

Bà ta thật sự muốn giết chết ông ta.

Ánh mắt Kiều Tú Chi sắc như dao dừng trên người Vạn Xuân Cúc: “Vợ thằng cả, con mau nói ra từ đầu đến cuối lời mình vừa nói, nếu có nửa chỗ giấu diếm...”

“Mẹ, con không dám giấu diếm.” Vạn Xuân Cúc bị dọa đến mức cả người run run, nhanh chóng tiếp lời.

Tiếp theo bà ta mang toàn bộ chuyện vừa xảy ra ra kể, đương nhiên không bao gồm việc bà ta cảm thấy Đái Hiểu Tuyết mê hoặc con trai bà ta.

Mấy lời này mà nói ra, Đái Thục Phương không giết bà ta, thì mẹ chồng bà ta cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta!

Đái Thục Phương nghe xong, mặt càng trắng: “Bọn họ… đều mặc quần áo đúng không?”

Vạn Xuân Cúc gật đầu: “Có mặc, quần áo vẫn như cũ.”

Nếu mà không mặc quần áo, bà ta cũng không bình tĩnh như bây giờ, chắc chắn đã động trời rồi!

Đái Thục Phương nghe vậy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Bây giờ chúng ta đến đó.”

Mấy người đi vào nhà mà con trai lớn thuê, đương nhiên là An Bình và Đái Hiểu Tuyết vẫn còn chưa tỉnh dậy.

Càng quá đáng hơn nữa là, không biết từ lúc nào mà bọn họ đã ôm nhau ngủ say sưa rồi.

Đái Thục Phương thấy vậy thì mặt đen lại, kéo Đái Hiểu Tuyết sang một bên.

Kiều Tú Chi một tay kéo cháu trai từ trên giường xuống, sau đó đi ra bên ngoài lấy khăn ướt, quay lại lau lên mặt cậu!

Khăn mặt lạnh như băng áp lên mặt, An Bình rùng mình một cái, sau đó mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Chỉ là thấy nhiều người xuất hiện trước mặt mình như vậy, nhất thời cậu không phản ứng kịp: “Bà, sao bà lại ở đây? Đúng rồi, đây là đâu vậy ạ?”

Cậu hết nhìn trái lại nhìn phải, sau đó nhìn thấy Đái Hiểu Tuyết đang nằm trên giường, từ từ nhớ lại, sau đó sắc mặt cũng chuyển thành trắng.

Kiều Tú Chi nhìn bộ dạng cậu như vậy, cũng đoán được là cậu đang nghĩ gì: “Làm sao? Nhớ lại rồi hả?”

An Bình chầm chậm gật đầu: “Con cùng với Hiểu Tuyết nướng cá, sau đó chúng con uống bia, sau đó...”

Vạn Xuân Cúc vừa đau lòng cho con trai, vừa hận sắt không thành thép nói: “Con nói xem tại sao đang yên đang lành, con lại đi nướng cá làm cái gì? Đồ ăn ở đây không đủ để con ăn sao?”

Lúc này An Bình nào có mặt mũi để nói ra, vốn dĩ bọn họ định hỏa táng con cá do Hiểu Tuyết nuôi, ai ngờ lúc nướng chín thì lại rất thơm, con cá kia đã nằm trong bụng bọn họ.

Cậu không có mặt mũi để nói, Đái Hiểu Tuyết bên kia được gọi tỉnh dậy, sau đó kể từ đầu đến cuối câu chuyện.

Bình Luận (0)
Comment