Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 585 - Chương 585. Mời Các Cậu Đến Chơi

Chương 585. Mời các cậu đến chơi Chương 585. Mời các cậu đến chơi

Mọi người sau khi nghe xong, đều mang vẻ mặt không còn gì để nói nữa.

Kiều Tú Chi lại càng không còn biết nói gì.

Hóa ra ngu ngốc cũng có thể di truyền, hai vợ chồng nhà con trai lớn đã ngu ngốc như vậy, tương lai nếu An Bình và Hiểu Tuyết tiến tới với nhau, vậy chẳng phải là ngu ngốc gặp ngu ngốc sao?

Việc này phải nói cho cha mẹ Đái Hiểu Tuyết biết, sự việc cụ thể, phải đợi nhà bọn họ bàn bạc với nhà họ Kiều.

Kiều Tú Chi nói lời xin lỗi với Đái Thục Phương, Đái Thục Phương xua tay, sau đó dẫn Đái Hiểu Tuyết đi.

Kiều Tú Chi lạnh lùng nhìn ba người ngu ngốc nhà con trai lớn, dặn dò bọn họ: “Việc này tốt nhất các con nên để trong bụng cho mẹ, không ai được nói ra, nếu ai dám hủy hoại thanh danh của Hiểu Tuyết, lập tức cút đi cho mẹ.”

Hai cha con Kiều Chấn Quốc và An Bình nhanh chóng đáp: “Mẹ/ Bà, chúng con không dám.”

Vạn Xuân Cúc cảm thấy lời mẹ chồng là đang nhằm cảnh cáo bà ta, nhưng mà bà ta cũng không dám đối nghịch lại: “Mẹ, con sẽ không đi nói lung tung, con thề.”

Kiều Tú Chi lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, lúc này mới nghiêm mặt rời đi.

An Bình rửa mặt, cũng nhanh chân chạy đến khách sạn làm việc.

Thấy mọi người đi rồi, lúc này cơ tức của Vạn Xuân Cúc mới bộc phát: “Kiều Chấn Quốc, sao vừa rồi anh lại nói ra toàn bộ những lời mà tôi nói cho mẹ biết? Anh muốn hại tôi chết sao?”

Vẻ mặt Kiều Chấn Quốc vô tội: “Không có, không phải mẹ muốn biết sao? Anh làm con sao có thể nói dối bà ấy được chứ?”

Vạn Xuân Cúc tức đến ngã ngửa: “Anh! Về sau không cho phép anh nói, nếu anh còn dám bán đứng tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”

Kiều Chấn Quốc cũng không muốn cãi nhau với vợ mình, nếu bị mẹ biết, đoán chừng lại mắng hai người họ.

Vì thế ông ta ‘lễ phép’ cười nói với vợ mình: “Xin lỗi, không sao cả, nghẹn thành rắm, thúi chết em.”

Vạn Xuân Cúc: “...”

Hôm nay, trên mặt Kiều Chấn Quốc lại nhiều thêm vài dấu cào móng tay.

Có khách đến trong quán ăn cơm, nhìn thấy dạng này của ông ta, liền mở miệng hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì.

Kiều Chấn Quốc coi như biết xấu hổ, liền nói bị mèo hoang cào, khách đều mắng mèo hoang, khiến Vạn Xuân Cúc tức muốn chết.

Đại Kiều không biết chuyện đã xảy ra của nhà bác cả, trong quá trình này cô có gọi một cú điện thoại về nhà, nhưng người nhà không nhắc tới việc này với cô.

Ngày cứ như vậy trôi qua như nước chảy, rất nhanh đã tới cuối tuần.

Chiều thứ sáu hôm nay, Vương Tiên Tiên ở ký túc xá gióng trống khua chiêng thu dọn đồ đạc, động tác lớn, khiến cho ký túc xá đối diện đều biết.

Tuy rằng lần trước Tống Ngọc Liên bị vả mặt, nhưng sau đó Vương Tiên Tiên tặng không ít đồ ăn cho cô ta, còn có một lọ dưỡng da thoa mặt, vì thế hai người các cô rất nhanh liền hòa hảo.

Lúc này hai người đang kẻ xướng người hoạ.

Vẻ mặt Tống Ngọc Liên hâm mộ nói: "Tiên Tiên, thật sự là hâm mộ cô, nhà của cô ở ngay thủ đô, cuối tuần nào cũng có thể về nhà ăn cơm!"

Trần Tiểu Lan ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, không giống chúng tôi, một học kỳ chỉ có thể trở về một lần!"

Ánh mắt Tống Ngọc Liên đảo qua Đại Kiều đang dọn dẹp lại cái bàn, cười nhạo nói: "Một học kỳ có thể trở về một lần đã coi như rất tốt, có vài người từ nông thôn tới, nghe nói ngồi xe phải mười ngày mười đêm, đoán là một năm mới có thể trở về một lần!"

Cô ta từng hỏi thăm, biết Đại Kiều tới từ trấn nhỏ xa xôi, khi mới vừa nghe tên địa phương đó, cô ta nhịn không được nở nụ cười.

Cô ta thấy cách ăn mặc mỗi ngày của Đại Kiều thật sự hiện đại, còn đeo đồng hồ Vương Tiên Tiên cũng mua không nổi, nếu không biết rõ người ta, còn tưởng rằng cô là thiên kim Đại tiểu thư, thì ra chẳng qua là gà rừng bay ra từ địa phương nhỏ ở nông thôn!

Khoe khoang cái gì!

Cũng không biết mấy thứ đó làm sao cô có, đối với cái này, cô ta có một suy đoán không tốt, nhưng khó mà nói ra.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người biết là đang nói Đại Kiều.

Thái Như Nam tức giận không thôi, nhưng đối phương lại không có chỉ tên nói họ, nếu cô ấy xông lên mắng đối phương như thế, rất dễ bị đối phương trả đũa.

Cô ấy nhìn về phía Đại Kiều, muốn xem thử cô xử lý như thế nào, chỉ cần cô cần, cô ấy có thể đấu tranh anh dũng vì cô!

Ai ngờ vẻ mặt Đại Kiều bình tĩnh, giống như không nghe thấy lời Tống Ngọc Liên nói.

Đại Kiều đương nhiên nghe thấy, nhưng cô lười cãi với các cô thôi.

Hơn nữa, cô thật sự từ địa phương ở nông thôn tới, việc này hoàn toàn không cần phủ nhận, chẳng lẽ một người đi đến một nơi rất tốt, sẽ phủ định xuất thân của mình sao?

Quan trọng nhất là, cô không biết cô đến từ nông thôn có gì xấu hổ!

"Các cậu cũng không cần hâm mộ tôi, sau này nếu có cơ hội, tôi mời tất cả các cậu đến nhà của tôi chơi!"

Vương Tiên Tiên thấy Đại Kiều không lên tiếng, còn tưởng rằng cô không có mặt mũi lên tiếng, biểu cảm trên mặt càng đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment