Vẻ mặt Tống Ngọc Liên hưng phấn: "Được, tôi đã sớm muốn đến nhà Tiên Tiên xem thử, gia đình có thể nuôi dưỡng ra khí chất như Tiên Tiên, cha mẹ Tiên Tiên chắc chắn là người rất có giáo dưỡng?"
Trần Tiểu Lan cũng nhanh chóng thả rắm cầu vồng.
Nhà của chị họ cô ta tuy rằng là người địa phương thủ đô, nhưng chị họ cô ta không thích cô ta, lại càng không hoan nghênh cô ta qua đó, cho nên cho dù bây giờ là cuối tuần, cô ta cũng chỉ có thể ngốc ở trong ký túc xá.
Vương Tiên Tiên câu môi cười nói: "Cha mẹ tôi đều là đảng viên năm bảy mươi, trước kia mẹ tôi còn là trụ cột của đoàn văn công, khiêu vũ ca hát vô cùng lợi hại!"
Tống Ngọc Liên và Trần Tiểu Lan nghe vậy, lại liên tục thả rắm cầu vồng.
Đại Kiều thu dọn đồ xong, liền nói với Thái Như Nam một tiếng: "Cuối tuần tớ phải về nhà, tối chủ nhật mới trở về, đến lúc đó gặp lại."
Lời này vừa nói ra, cả ký túc xá im lặng một mảnh.
Biểu cảm của mọi người đều có chút kinh ngạc, dù là Thái Như Nam.
Tống Ngọc Liên nhớ tới suy đoán của mình, cao giọng hỏi: "Đại Kiều, cậu muốn về nhà à? Nhà cậu không phải ở nông thôn sao? Vậy đi đi về về ít nhất phải hơn nửa tháng, lúc này làm sao cậu trở về? Đúng rồi, cậu xin phép với chủ nhiệm lớp chưa?"
Đại Kiều dừng lại bước chân nhìn cô ta nói: "Tôi không phải về nhà ở quê, tôi quay về nhà ở thủ đô!"
Lời này vừa nói ra, trên mặt mấy người Vương Tiên Tiên và Tống Ngọc Liên lộ ra biểu cảm kinh ngạc và không tin.
Trần Tiểu Lan nhớ tới ngày đó vừa tới ký túc xá, nhìn thấy hai người đưa Đại Kiều tới, thử hỏi: "Cậu hẳn là là quay về nhà dì cậu hả? Dì cậu chắc là người địa phương ở thủ đô nhỉ?"
Lông mi dài dày của Đại Kiều chớp chớp: "Dì Phương quả thật là người địa phương ở thủ đô, nhưng tôi không phải đến nhà dì ấy, gia đình tôi ở thủ đô có nhà của riêng mình."
Tên căn nhà còn viết tên của cô, mà còn là tứ hợp viện rất nhiều người muốn mua cũng mua không nổi.
Chỉ là tứ hợp viện này là lúc trước nhà họ Mao coi như quà tạ ơn tặng cho cô, cho nên cô vẫn rất điệu thấp, ngay cả Thái Như Nam cô cũng không nói với cô ấy.
Tống Ngọc Liên bĩu môi nói: "Cậu gạt người hả? Nhà ở thủ đô mắc cỡ nào tất cả mọi người đều biết, các người tới từ nông thôn, làm sao có thể mua được nhà?"
Đại kiều mở mắt thật to nhìn cô ta: "Ai nói nông dân thì nhất định không mua nổi nhà? Nhà của gia đình tôi là tứ hợp viện, nếu mấy người không tin, tùy thời hoan nghênh các cậu đến xem."
Tứ hợp viện!!
Ba từ này kích thích màng tai của ba người Vương Tiên Tiên!
Không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Tứ hợp viện, bao nhiêu tiền chứ!!
Đại Kiều là một gái quê đến từ nông thôn, làm sao có thể mua được tứ hợp viện?
Mấy người Vương Tiên Tiên giật mình, hồi lâu cũng chưa phản ứng lại.
Đại Kiều thấy các cô không tiếp tục truy vấn nữa, liền gật đầu với Thái Như Nam, sau đó đi ra ký túc xá.
Đại Kiều đi rồi, lúc này Thái Như Nam mới phục hồi lại tinh thần.
Cô ấy bộc phát ra một tràng cười: "Ha ha ha, tớ phát hiện lên đại học niềm vui lớn nhất không phải học tập tri thức, mà là mỗi ngày xem có mấy người bị vả mặt đủ kiểu, cười chết tớ!"
Vừa rồi Tống Ngọc Liên khoe khoang bao nhiêu, hiện giờ lại xấu hổ bấy nhiêu.
Nhưng Thái Như Nam không có chỉ tên nói họ, nếu lúc này cô ta lao ra mắng cô ấy, chẳng phải là thừa nhận mình bị vả mặt sao?
Mặt của cô ta lúc đỏ lúc trắng, tức giận không thôi!
Mặt Vương Tiên Tiên cũng âm trầm, thu dọn đồ liền đi ngay, ngay cả chào hỏi cũng không.
Sau khi đi ra ký túc xá, cô ta chạy chậm muốn đuổi theo bước chân của Đại Kiều, nhưng chậm một bước, cô ta chỉ nhìn thấy Đại Kiều ngồi trên một chiếc xe con rời đi.
Về phần xe con có người nào, cô ta không thấy rõ.
Cô ta thấy xe con phi nhanh rời đi, trên mặt lộ ra biểu cảm suy nghĩ sâu xa.
--
Trên xe con.
Tướng quân Hoắc Trì mở nắp đậy của ấm nước ra, sau đó đưa qua nói: "Uống đi, nước bên trong lạnh rồi, uống hai miếng vừa lúc giải nhiệt."
"Cám ơn anh Hoắc Trì."
Đại Kiều mím môi cười cười với anh, sau đó nhận lấy ấm nước.
Hai mắt Hoắc Trì nhìn chằm chằm cánh môi của cô, nhìn thấy miệng ấm đụng tới cánh môi mềm mại của cô, trong lòng không khỏi nhớ tới chuyện đóng dấu buổi tối ngày đó, tim đập chợt nhanh hơn.
Đại Kiều uống nước xong, cúi đầu nhìn thấy tai anh đo đỏ: "Anh Hoắc Trì, anh rất nóng hả? Lỗ tai anh đều đỏ?"
Hoắc Trì sờ sờ lỗ tai của mình nói: "Anh không nóng, đúng rồi, em đói bụng không? Anh mua rất nhiều nhiều đồ ăn vặt chuẩn bị ở trên xe, em xem em muốn ăn cái gì."
Nói xong, anh lấy ra rổ đồ ăn vặt đã sớm chuẩn bị tốt.