Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 587 - Chương 587. Chuyện Của An Bình Và Hiểu Tuyết 1

Chương 587. Chuyện của An Bình và Hiểu Tuyết 1 Chương 587. Chuyện của An Bình và Hiểu Tuyết 1

Một rổ đồ ăn vặt tràn đầy, hiển nhiên là chuẩn bị vô cùng dụng tâm.

Đại Kiều sát lại gần, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh, anh Hoắc Trì, anh đối với em thật tốt!"

Hơi thở ấm áp của cô phất qua cổ anh, làm cho toàn thân anh nhịn không được run lên.

Đôi mắt sâu và đen như mực của anh nhìn chằm chằm cô, thấp giọng nói: "Vậy có thưởng không?"

Đại Kiều bị anh nhìn có hơi không được tự nhiên: "Anh Hoắc Trì muốn thưởng gì?"

Hoắc Trì không chút nghĩ ngợi nói: "Anh còn muốn đóng dấu!"

Đại Kiều: "…"

Sao người này luôn muốn đóng dấu vậy?

Hoắc Trì tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Lần trước rõ ràng em từng đồng ý cùng anh tiến lên, hơn nữa bây giờ em còn phải cảm ơn anh, thứ khác anh cũng không muốn, anh muốn đóng dấu!"

Bắt người tay ngắn ăn người miệng ngắn, Đại Kiều không thể không cúi đầu: "Vậy được rồi, lát nữa chúng ta tìm cơ hội luyện tập đóng dấu."

Hoắc Trì biết nghe lời gật đầu nói được, trong lòng hưng phấn không thôi.

Thật tốt quá, rất nhanh có thể đóng dấu rồi!

Bởi vì có tài xế ở phía trước, bọn họ không tiện nói mãi chuyện đóng dấu.

Hoắc Trì nói sang chuyện khác: "Chuyện của em họ anh với anh họ em, em có biết không?"

Đại Kiều ngây ra một chút: "Em không biết, bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Trì liền nói chuyện hai người An Bình và Đái Hiểu Tuyết uống rượu lại lăn lên giường cho cô.

Đương nhiên khi nói lời này, vì không để tài xế phía trước nghe thấy, hai người bọn họ kề rất gần.

Cánh tay kề cánh tay, xúc cảm bóng loáng mềm mại của da cô, mỗi một lần đụng, đều gần như khiến anh nổi da gà.

Đại Kiều nghe vậy, ngây một hồi lâu: "Vậy bây giờ thế nào? Nhà cậu anh hẳn là sẽ không dễ dàng buông tha anh họ em?"

Hoắc Trì lắc đầu: "Ngày hôm qua anh nghe mẹ anh nói, mẹ anh nói cậu anh rất tức giận, vốn cậu ấy muốn tìm anh họ em tính sổ, nhưng bị mẹ anh khuyên nhịn."

Đại Kiều nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo lại cạn lời: "Anh họ em là người lớn như thế, làm sao còn làm chuyện hoang đường như vậy?"

Đốt con cá, sau đó nướng con cá ăn, sau đó hai người còn lăn với nhau luôn?

Chuyện hoang đường như vậy, thật sự là mới nghe lần đầu!

Hoắc Trì nhớ tới chuyện bọn họ đốt con cá, cũng là vẻ mặt cạn lời: "Anh nghĩ, em họ anh rất có có thể trở thành chị dâu của em!"

Đại Kiều: "…"

Đại Kiều và bà nội cô nhớ tới một điều, chỉ số thông minh của mấy người nhà bác cả bị khuyết thiếu mà tiến đến cùng nhau, thật sự không thành vấn đề chứ?

--

Hoắc Trì đưa Đại Kiều quay về tứ hợp viện, không nghĩ tới mẹ và cậu anh vừa lúc mang Đái Hiểu Tuyết lại đây thương lượng chuyện lăn giường, anh vừa lúc cũng không đi được.

Không khí trong phòng không phải tốt lắm.

Cha Đái Hiểu Tuyết - Đái Quảng Hồng trưng khuôn mặt nghiêm túc, hai mắt hung ác trừng An Bình: "Nếu không phải em gái tôi ngăn cản tôi, hôm nay tôi chắc chắn sẽ đánh chết cậu!"

Con gái ông ta còn chưa đến mười tám tuổi, thằng nhóc này lại làm ra chuyện như vậy với cô ta, tâm muốn đánh chết người ông ta cũng có!

An Bình gục đầu như chim cút, cúi đầu nói: "Thực xin lỗi chú Đái, đều là cháu không tốt!"

Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nhìn đối phương mắng An Bình, trên mặt bình tĩnh, cũng không có ý tứ mở miệng giúp đỡ chút nào.

Việc này tuy rằng một cây làm chẳng nên non, nhưng loại chuyện này luôn là nhà gái tương đối chịu thiệt, cho nên bọn họ sẽ không che chở cháu trai.

Kiều Chấn Quốc thấy cha mẹ ông ta không lên tiếng, ông ta đương nhiên cũng sẽ không lên tiếng, chỉ có Vạn Xuân Cúc như lửa cháy tới mông.

Nhìn thấy đối phương mắng con mình, lửa giận trong lòng bà ta "phừng phực" cháy lên.

Việc này sao có thể trách An Bình?

Theo bà ta thấy, hoàn toàn chính là Đái Hiểu Tuyết không biết xấu hổ không tự trọng, nếu không có cô gái nào mỗi ngày chạy đến nhà người khác không?

Nếu đặt ở trước kia, thanh danh của cô ta đã sớm thối nát!

Nhưng bà ta vừa muốn mở miệng, đã bị một ánh mắt của mẹ chồng vót lại đây.

Ánh mắt đó như dao cắt ở trên người bà ta, thanh âm của bà ta lập tức biến mất ở trong cổ họng.

Đái Thục Phương nói: "Anh cả, nếu chuyện đã xảy ra, hiện giờ trách ai cũng vô dụng, nếu không thì chúng ta đều tâm bình tĩnh cùng ngồi xuống, thương lượng thử kế tiếp nên làm gì bây giờ?"

Bà cũng mãi đến lần này mới biết được cháu gái thường chạy tới tìm An Bình, lúc trước mỗi lần Đái Hiểu Tuyết ra khỏi nhà, đều nói đi tìm bạn học của cô ta làm bài tập, bà không nghĩ tới cháu gái lại lừa gạt bà!

Nhưng nói đến cái này cũng là sơ suất của bà, bà mang cháu gái lại đây, nhưng không có hết mực trông giữ tốt là trách nhiệm của bà!

Nhưng chuyện lần này, bà không cảm thấy hoàn toàn là lỗi sai của một mình An Bình, nói cho cùng là hai thanh niên này cũng không ổn trọng, hai người đánh năm mươi đại bản đi.

Bình Luận (0)
Comment