Đái Quảng Hồng nghe thấy lời nói của em gái, lúc này nét mặt mới dịu đi một chút: "Việc này còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là để cậu ta cưới Hiểu Tuyết!"
Đới Quảng Hồng là một người bảo thủ rất cứng nhắc, ở trong cái nhìn của ông ta, con gái đã lăn giường ngủ với đối phương, vậy đương nhiên chỉ có thể kết hôn với đối phương!
Đái Thục Phương nhíu mày: "Em cảm thấy việc này tốt nhất vẫn là hỏi ý kiến của hai người bọn họ đi?"
Nếu hai người bọn họ không muốn ở cùng một chỗ, dù cho bởi vì chuyện này bị trói cùng nhau, chưa hẳn là một chuyện tốt.
Kiều Tú Chi đồng ý ý kiến của bà.
Đừng nói hai người An Bình và Đái Hiểu Tuyết dù nằm ở trên một cái giường chuyện gì cũng không làm, cho dù làm, nếu bọn họ không thích đối phương, bọn họ làm trưởng bối cũng không nên cưỡng ép buộc chặt bọn họ cùng một chỗ.
Về phần chuyện này có mất mặt hay không, bà không hề nghĩ tới, phụ nữ kết hôn vẫn có thể ly hôn, hiện tại chẳng qua là nằm ở trên một cái giường, chẳng lẽ như vậy sẽ không sạch sẽ sao?
Nhưng Đái Quảng Hồng kiên quyết không nhượng bộ chuyện này, hoặc là đính hôn, hoặc là ông ta đánh chết An Bình!
Cũng may hai người trẻ tuổi cũng không phản đối chuyện đính hôn.
An Bình nói: "Cháu… Cảm thấy Hiểu Tuyết cô ấy tốt lắm, cháu nguyện ý phụ trách với cô ấy!"
Đái Quảng Hồng trừng cậu, từ cái mũi hừ lạnh một tiếng nói: "Cậu dám không muốn sao? Nếu cậu dám nói một tiếng không, tôi liền đánh gãy chân của cậu!"
An Bình run rẩy: "…"
Đái Hiểu Tuyết nói: "Cha, cha đừng mắng anh An Bình mãi, ngày đó là tự con tìm anh ấy, cũng là con nhắc tới muốn uống rượu, đính hôn thì đính hôn, con vốn đã muốn gả cho anh An Bình sau khi lớn lên!"
Cô ta không quên ngày đó sau khi hai người uống rượu, An Bình nói nuôi cô, dù cho đến bây giờ, cô ta nhớ tới lòng vẫn ấm áp.
Đái Quảng Hồng chỉ vào mũi cô ta mắng: "Con câm miệng cho cha! Lời không biết xấu hổ như thế mệt con nói ra miệng!"
Đái Hiểu Tuyết bĩu môi, đảo cặp mắt trắng dã không nói.
Trong lòng Vạn Xuân Cúc cũng vô cùng kích động.
Bà ta cực kỳ đồng ý lời nói của Đái Quảng Hồng, Đái Hiểu Tuyết chính là không biết xấu hổ, việc này vốn chính là cô ta câu dẫn con trai của bà ta!
Đái Hiểu Tuyết chắc chắn thấy nhà con cả bọn họ có quán ăn, phi, còn nhỏ tuổi đã biết tính kế như vậy, bà ta mới không cần con dâu như thế!
Nhưng ở đây không có phần nói chuyện của bà ta, huống chi bản thân An Bình cũng nguyện ý phụ trách.
Vì thế chuyện này liền quyết định như vậy.
Hai nhà Kiều Đái tìm một ngày làm đính hôn, về phần khi nào thì kết hôn, sau này hãy nói.
Cứ như vậy, An Bình ở tuổi mười chín, cậu đính hôn, có một vị hôn thê.
Hoắc Trì chứng kiến hết thảy, trong lòng ứa ra chanh.
An Bình và Đái Hiểu Tuyết là hai tên ăn phân, động tác rất nhanh!
Trước mắt anh và Đại Kiều chỉ phát triển đến mức đóng dấu, bọn họ cũng đã lăn giường rồi!
Hâm mộ!
Ghen tị!
--
Bụng của Kiều Đông Hà đã sắp bốn tháng, thai đã ổn định.
Bọn họ không thể không báo tin tức này cho nhà La Tuấn Lương.
Sau khi mẹ La biết rất vui vẻ, phân phó một đống lớn.
Sau đó thừa dịp chồng bà ta La Khánh không ở nhà, lén thu dọn hành lí, mua vé xe ngày hôm sau chạy đến thủ đô!
La Khánh về nhà thấy vợ không ở nhà, mở tủ quần áo trong nhà ra vừa nhìn, phát hiện thiếu rất nhiều quần áo, tiền và giấy chứng nhận cũng bị cầm đi, trong lòng lập tức lộp bộp.
Ông vội vàng ra bên ngoài gọi điện thoại cho con trai, nói chuyện này cho anh.
Sau khi Kiều Đông Hà biết mẹ chồng muốn tới, nhất thời cảm thấy bụng mơ hồ không thoải mái.
La Tuấn Lương đi căn tin mang cơm về, nhìn thấy vợ còn ngồi ở phía trước, trên mặt là biểu cảm kinh ngạc.
Anh để đồ ăn mang về lên bàn, đi qua nắm tay cô ấy hỏi: "Đông Hà, em làm sao vậy?"
Kiều Đông Hà phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn mặt chồng, muốn nói lại thôi: "Em không sao, chỉ là có hơi lo lắng sau khi mẹ lại đây, mẹ sẽ không hài lòng với em."
Không hài lòng đã là cách nói vô cùng uyển chuyển.
Mẹ chồng chắc chắn sẽ khủng bố cô ấy đủ kiểu, nói không chừng còn có thể giống lúc trước bức cô ấy uống mấy món lung tung, cô ấy chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cuộc sống mịt mù tăm tối.
La Tuấn Lương trấn an cô ấy nói: "Sẽ không đâu, tuy rằng tính cách mẹ anh có đôi khi khá cường thế, nhưng bà không phải cái loại thị phi chẳng phân biệt được, huống chi còn có anh ở đây, anh sẽ không để bà làm khó dễ em!"
Kiều Đông Hà nghe thấy lời nói của chồng, trong lòng ấm áp, lật tay cầm tay anh nói: "Vậy anh cần phải nhớ kỹ lời anh nói hôm nay!"
La Tuấn Lương dùng một bàn tay khác sờ đầu cô ấy, dùng giọng điệu như dỗ con nít nói: "Vậy hiện giờ có thể yên tâm ăn cơm chưa? Người mẹ tiêu chuẩn của chúng ta?"
Hai gò má Kiều Đông Hà ủng đỏ, mím môi nở nụ cười với anh ấy.
Lúc này nhìn thấy không khí rất ấm áp, kỳ thật trong lòng hai người đều đang bồn chồn, đều không có tin tưởng với chuyện tương lai sắp sửa xảy ra.