Thái Như Nam gật đầu như gà con mổ thóc: "Được được, dáng vẻ của cậu đẹp như vậy, người nhà của cậu chắc chắn cũng vô cùng đẹp?"
Đại Kiều nghĩ một lát, gật đầu nói: "Cũng được."
Ngoại trừ Tiểu Đông Vân, bộ dạng của những người khác đều rất đẹp.
Thái Như Nam nghe vậy, hai mắt sáng như mắt sói về đêm.
Tống Ngọc Liên âm thầm đảo mắt xem thường.
——
Tuần này bắt đầu chính thức đi học.
Tuy rằng ký túc xá có mấy người âm dương quái khí, nhưng bạn cùng lớp đối xử với cô rất tốt, hai học sinh nữ lớp bên cạnh cũng có quan hệ rất tốt với cô.
Khi tan học mọi người hi hi ha ha tụ hội vui đùa, nhưng vừa lên lớp, mỗi người đều vô cùng cố gắng và chuyên chú, không ai muốn lãng phí thời gian nào.
Đại Kiều rất thích bầu không khí học tập này.
Ở trong kiểu hoàn cảnh này, cô giống một miếng bọt biển, liều mạng thấm hút tri thức mà giáo viên và giáo sư truyền thụ.
Hết thảy đều cực kỳ tốt, ngoại trừ giáo sư Chung Khang Đức quá mức "chiếu cố" cô.
Không biết có phải bởi vì dì Phương dặn dò hay không, giáo sư Chung Khang Đức cực kỳ chú ý cô, mỗi lần đi học đều phải điểm danh cô trả lời câu hỏi.
Một lần hai lần còn được, nhưng nhiều lần đều điểm danh cô trả lời, thật sự không cần như vậy, cô chỉ muốn điệu thấp làm một học sinh tốt.
Nhưng dường như giáp sư Chung Khang Đức không đọc hiểu ám chỉ của cô, vẫn mỗi tiết đều để cô trả lời câu hỏi, có chuyện gì cũng bảo cô báo lại, ở trong mắt những bạn học khác, cô gần như trở thành trợ thủ của giáo sư.
Bạn học trong lớp đều rất hâm mộ cô.
Còn có người nói: "Đại Kiều, vận khí của cậu thật sự quá tốt, giáo sư Chung đây là muốn nhận cậu làm đệ tử đó, chờ thêm hai năm, cậu có thể làm trợ giảng của ông ấy, đến lúc đó trực tiếp thi nghiên cứu sinh của trường chúng ta cũng là chuyện dễ dàng."
"Đúng vậy, hơn nữa giáo sư Chung còn là người trở về từ nước ngoài, nghe nói rất nhiều người muốn làm nghiên cứu sinh của ông ấy cũng không có cơ hội, hâm mộ chết tôi!"
Đại Kiều: Các người không hiểu, mỗi lần giáo sư Chung qua, đều là mượn mấy cơ hội linh tinh hỏi cô về tin tức của dì Phương.
Mỗi lần giáo sư Chung hỏi thăm cô về tin tức của dì Phương, cô nói cũng không phải, không nói cũng không phải.
Nói, giống như đang bán đứng dì Phương, không nói đi, đây chính là giáo sư của bọn họ, hơn nữa phương thức đối phương hỏi thăm vẫn hết sức nho nhã lễ độ, tao nhã, tuyệt không làm cho người ta phản cảm.
Cô thật sự quá khó khăn!
Từ trấn Vân Lai đến thủ đô, phải ngồi xe lửa mười ngày mười đêm, mẹ chồng Kiều Đông Hà còn ở trên xe lửa chưa lại đây, sinh nhật của Đái Thục Phương đã tới trước rồi.
Đại Kiều và ông nội bà nội, mang theo hai em trai Đông Lâm và Kiều An Kiệt sáng sớm đã tới nhà họ Hoắc.
Năm nay Đái Thục Phương vừa vặn bốn mươi tuổi, xem như chỉnh thọ, tuy rằng bà vẫn nói không muốn sinh nhật, bởi vì sinh nhật sẽ nhắc nhở bà lại già một tuổi.
Nhưng sao mọi người có thể không chúc mừng cho bà chứ, chẳng qua vẫn tuân theo ý nguyện của bà, không đi quán ăn, chúc mừng ngay trong nhà là được rồi.
Sáng sớm nhà họ Kiều lại đây giúp đỡ chuẩn bị đồ ăn, tuy rằng nhà họ Hoắc thuê một dì nấu cơm, nhưng tay nghề của bà ấy không bằng nhà họ Kiều.
Lần này Đại Kiều tự mình may một chiếc sườn xám cho dì Phương, hàng thêu trên sườn xám còn là cô hoàn thành dưới sự chỉ đạo của bản thân ông cô.
Đái Thục Phương nhìn sườn xám, liền thích vô cùng: "Sườn xám thật sự rất đẹp, Đại Kiều cái tay này của cháu thật sự rất khéo léo!"
Đại Kiều hé miệng cười nói: "Dì Phương thích là tốt rồi!"
Đái Thục Phương sờ đầu của cô cười nói: "Dì Phương đương nhiên thích, vậy dì đi thay ngay!"
Đái Thục Phương vui vẻ giống như một cô gái nhỏ nhận được chiếc váy xinh đẹp, ôm sườn xám vội vàng đi thay.
Chờ bà đi ra, cửa vừa lúc truyền đến tiếng đập cửa.
Bởi vì tất cả mọi người đều đang có việc cho nên Đái Thục Phương vừa đi về phía cửa vừa hô: “Mọi người ngồi yên cả đi, tôi đi mở cửa là được rồi!”
Bà mở cửa ra, sau đó nhìn thấy Chung Khang Đức ôm một bó hoa hồng đỏ trong tay đứng ở bên ngoài.
Hai mắt Chung Khang Đức đảo qua trên người bà, đáy mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, tán thưởng nói: “Thục Phương, hôm nay bà thật là mỹ miều động lòng người!”
Đái Thục Phương bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, mặt ửng đỏ nói: “Nghe ông nói kìa, chẳng lẽ ngày thường thì tôi không mỹ miều không động lòng người sao?”
Chung Khang Đức lập tức lắc đầu nói: “Không không, là tôi không biết ăn nói, ngày thường bà đã rất đẹp, chỉ là hôm nay…… vô cùng đẹp!”
Lúc nói đến mấy chữ sau đó, thanh âm của ông ấy nhỏ dần, ba chữ “vô cùng đẹp” dường như lăn trên đầu lưỡi của ông, tràn ngập lãng mạn.