Hai má Đái Thục Phương càng nóng, ho khan một tiếng sau đó nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, sao hôm nay ông lại đến đây?”
Chung Khang Đức đưa hoa hồng trong tay qua rồi nói: “Hôm nay là sinh nhật bà, hoa này là dành tặng cho bà, ở nước ngoài, ngôn ngữ của 25 đóa hoa hồng là chúc người hạnh phúc, Thục Phương, tôi hy vọng bà sẽ vĩnh viễn hạnh phúc!”
Năm đó khi bà sắp gả cho Hoắc Chính Sâm, ông ấy cũng đã từng nói với bà như vậy.
Chúc phúc của ông ấy với bà từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, chỉ cần bà hạnh phúc, chẳng sợ bà không ở bên cạnh chính mình, ông ấy cũng sẽ chân thành vì bà mà chúc phúc.
Lần này về nước lại một lần nữa gặp được bà, ông ấy vốn không có ý định làm cái gì, chỉ là ông ấy không quản được miệng mình, luôn không nhịn nổi mà hỏi thăm tin tức về bà từ Đại Kiều.
Không hỏi thăm thì thôi, sau khi nghe ngóng mới biết được thì ra bà đã ly hôn!
Tên khốn nạn Hoắc Chính Sâm kia vậy mà lại cưới vợ khác ở nước ngoài, còn sinh con đẻ cái, nếu mà ông ấy có cơ hội gặp được Hoắc Chính Sâm, ông ấy chắc chắn phải hung hăng đấm vào mặt ông ta một cái!
Đái Thục Phương hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện năm đó, hốc mắt có chút đỏ lên.
Bà dùng động tác nhận lấy hoa hồng để che giấu cảm xúc của chính mình: “Cảm ơn ông, hoa hồng này rất xinh đẹp, ở thủ đô rất khó tìm được hoa hồng đẹp đến nhường này!”
Chung Khang Đức đẩy đẩy mắt kính gọng vàng nói: “Chỉ cần có tâm thì sẽ không khó.”
Đái Thục Phương không dám đối diện với ông ấy, di chuyển sang bên cạnh một chút rồi nói: “Chúng tôi đang chuẩn bị làm cơm trưa, nếu như kế tiếp ông không có việc gì thì không bằng ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm?”
Không biết có phải bà nghĩ nhiều hay không, bà luôn cảm thấy mỗi câu nói của ông ấy đều có ý khác, đều giống như đang ám chỉ bà cái gì đó!
Chung Khang Đức cầu mà không được, vội vàng đáp: “Được, kế tiếp tôi không có chuyện gì khác nữa, tôi rảnh lắm!”
Đái Thục Phương: “……”
Đóng cửa, hai người một trước một sau đi vào trong phòng.
Đại Kiều nhìn thấy dì Phương cầm một bó hoa hồng quay về, nhấp môi cười nói: “Hoa tươi xứng người đẹp, dì Phương, hôm nay dì thực sự là đẹp tựa thiên tiên!”
Là người đều thích được khen, hai má Đái Thục Phương nổi lên hai rặng mây đỏ: “Đứa nhỏ này, miệng sao lại như lau mật thế này, dì Phương đẹp, đó là bởi vì sườn xám cháu làm đẹp, vô cùng vừa người!”
Má lúm đồng tiền nơi khóe miệng Đại Kiều lõm xuống một chút: “Hình thêu ở trên là do ông nội cháu chỉ dạy, bằng không cháu cũng không thêu ra được hình thêu đẹp như vậy!”
“Sao thế? Váy này là do bạn học Kiều thêu sao?” Chung Khang Đức mở miệng, nét mặt ngạc nhiên nói.
Đại Kiều “A” một tiếng, lúc này mới nhìn thấy giáo sư Chung đi ra từ phía sau dì Phương.
“Chào giáo sư Chung!”
Cô đứng lên một cái “vèo”, trong tay còn cầm một con vịt mới vừa rửa sạch sẽ.
Chung Khang Đức xua xua tay, ánh mắt dừng ở con vịt trong tay cô nói: “Bạn học Kiều không cần quá câu nệ, từ điều này xem ra, bạn học Kiều chính là người tinh thông mười tám ban võ nghệ đấy nhỉ!”
Không chỉ học giỏi, lại còn biết thêu thùa và nấu cơm, sinh viên này của ông thật là ưu tú vô cùng!
Nói đến Đại Kiều, Đái Thục Phương ngay lập tức có đề tài: “Thật ra ông nói đúng chuyện này, tôi đã gặp nhiều người như vậy, còn chưa từng gặp qua cô gái nhỏ nào xinh đẹp lại giỏi giang như Đại Kiều nhà chúng tôi, không phải tôi khen con bé, thật sự là mọi thứ con bé đều làm quá tốt!”
Đại Kiều: “……”
Dì Phương, như thế mà dì còn không gọi là khen thì cái gì mới gọi là khen vậy?
Chung Khang Đức thấy bộ dạng đỏ mặt xấu hổ của Đại Kiều, nhịn không được nở nụ cười ha ha: “Bà nói đúng, tôi cũng cảm thấy bạn học Kiều vô cùng ưu tú, hơn nữa biểu hiện của con bé ở trong trường học cũng vô cùng tốt, bà có hứng thú nghe tôi nói chút chuyện ở trường học hay không?”
Đái Thục Phương liên tục gật đầu: “Vậy hóa ra lại tốt, chúng ta đi vào bên trong, vừa uống trà vừa nói.”
Đáy mắt Chung Khang Đức lộ ra ý cười: “Được!”
Đại Kiều: “……”
Này, lấy cô làm đề tài như thế, vậy mà chẳng lẽ không có ai định hỏi ý kiến của cô trước đã hay sao?
Hoắc Trì xách thùng nước đi tới, thấy vẻ mặt ngốc ngốc của cô: “Em làm sao vậy? Sao lại đang ngẩn người?”
Đại Kiều phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: “Em không sao, chỉ là giáo sư Chung đến đây, lại còn tặng cho dì Phương một bó hoa hồng đỏ thật lớn!”
Hoắc Trì ngẩn ra một chút: “Em cũng thích hoa hồng sao?”
Đại Kiều gật đầu: “Thích chứ, nhiều hoa hồng đỏ bó ở cạnh nhau như vậy, thật sự rất là đẹp!”
Hoa hồng cô trồng thuộc loài hoa hồng có đóa rất nhỏ, làm thành hoa khô cũng khá đẹp, chỉ là muốn lấy ra tặng cho người ta thì không đủ cấp bậc.
Hoắc Trì không chút do dự nói: “Vậy lần sau anh sẽ tặng cho em!”