Đại Kiều nhấp môi nở nụ cười: “Được, vậy em cảm ơn anh Hoắc Trì trước. Đúng rồi, lần trước không phải anh nói sẽ hỏi ông Hoắc về những chuyện có quan hệ với giáo sư Chung sao?”
Hoắc Trì đổ thùng nước vào bên trong bồn gỗ, sau đó ngồi xổm xuống để cùng cô nhổ lông vịt rồi nói: “Ông nội nói trước kia nhà giáo sư Chung và nhà mẹ anh là hàng xóm, hai người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt.”
Vẻ mặt Đại Kiều ý vị thâm trường gật gật đầu: “Thì ra là thanh mai trúc mã à, thật là giống chúng ta!”
Hoắc Trì rất thích cô dùng “chúng ta” để hình dung quan hệ của bọn họ, điều này làm cho anh có cảm giác hai người bọn họ là một thể, chẳng qua mỗi lần thấy bộ dạng tò mò này của cô, anh liền muốn cười.
Anh dùng tay nhúng vào nước, sau đó chọc vào trên mũi cô nói: “Bạn học Kiều Niệm Niệm, chẳng lẽ bạn không phát hiện sao? Hiện tại bạn càng ngày càng tọc mạch đấy, còn tiếp tục như vậy nữa, sau này bạn sẽ trở nên giống những bác gái ở thôn Thất Lý!”
Đại Kiều hét lên một tiếng, trốn tay của anh bất mãn nói: “Anh Hoắc Trì, sao anh lại xấu như vậy chứ? Còn nữa, em không hề tọc mạch chút nào, đây là em đang quan tâm dì Phương có được không hả?”
Đái Thục Phương nghe được tiếng thét chói tai, vội vàng từ trong phòng chạy ra: “Có chuyện gì xảy ra đấy? Còn nữa, các con quan tâm chuyện gì của mẹ?”
Hai người Đại Kiều và Hoắc Trì đồng thời cạn lời.
Ban ngày không thể buôn chuyện về người khác, lời này thật sự một chút cũng không sai!
Đại Kiều dùng tay trộm chọc chọc thịt bên hông Hoắc Trì, ý bảo anh giải thích với dì Phương.
Tay Hoắc Trì từ phía sau bắt lấy tay nhỏ đang làm loạn của cô, biểu cảm trên mặt bình tĩnh nói: “Mẹ, không có việc gì, vừa rồi có con gì từ bên kia chạy tới, chúng con tưởng con chuột, Đại Kiều còn nói muốn bắt một con mèo lại đây để không làm mẹ sợ.”
Đại Kiều nghe được lời này, giật mình mà quay đầu nhìn anh.
Bản lĩnh nói dối của anh Hoắc Trì thật là hạ bút thành văn nhỉ!
Đái Thục Phương nhìn hai người bọn họ, khen Đại Kiều hiểu chuyện săn sóc một chút, sau đó lại dặn dò Hoắc Trì: “Con là con trai, việc chân tay con làm là được, Đại Kiều, nếu cháu mệt mỏi thì tiến vào nghỉ ngơi.”
Hoắc Trì dở khóc dở cười: “Mẹ, con có còn là con trai ruột của mẹ không vậy?”
Đái Thục Phương cười mắng: “Làm sao đấy, sai con làm chút việc đã không hài lòng à? Có bản lĩnh thì con đừng làm!”
“Con làm! Con nào dám không làm chứ!” Hoắc Trì vội vàng xin tha nói, “Mẹ, mẹ còn không nhanh đi vào trong nhà đi, để giáo sư Chung ở trong đó một mình thì không hay lắm nhỉ?”
Lúc này Đái Thục Phương mới xoay người trở về.
Đại Kiều giật giật tay nhỏ của chính mình nói: “Anh Hoắc Trì, hiện tại anh có thể buông tay em ra chưa?”
Hoắc Trì nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào của cô, đột nhiên nhanh chóng cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô một cái, sau đó nhíu lại mày nói: “…… Sao lại có mùi gì đó nhỉ?”
Đại Kiều thiếu chút nữa là cười đến mức phun ra: “Anh Hoắc Trì, trước khi anh tới em đang nhổ lông vịt ở cạnh mông nó, đương nhiên là có mùi!”
Hoắc Trì nứt vỡ: “……”
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Đại Kiều càng cười đến ngã trước ngã sau.
——
Nhà lớn thiếu vợ chồng Kiều Chấn Quốc và An Bình bởi vì phải mở cửa hàng, cho nên buổi tối mới qua đây liên hoan.
Từ sau khi An Bình đính hôn với Đái Hiểu Tuyết, cậu như là thay đổi thành người khác.
Trước kia trên người cậu luôn mang chút cảm giác lười nhác, nhưng hiện tại loại khí chất này đang dần biến mất từng ngày.
Cậu càng thêm nghiêm túc nỗ lực hơn trước kia, mỗi cuối tuần đều sẽ nghiên cứu ra món ăn mới, ngày đầu tiên món ăn mới lên kệ thì sẽ giảm nửa giá cho khách hàng.
Sau khi khách hàng ăn thử, cậu sẽ tự mình đi hỏi ý kiến của khách hàng, sau đó căn cứ vào ý kiến của khách để sửa chữa, đối với chuyện này khách hàng đều đánh giá rất cao, khách quen càng nhiều, việc buôn bán trong tiệm cũng càng thêm nhiệt liệt.
Gần đây An Bình đã cùng cha cậu là Kiều Chấn Quốc đi xem cửa hàng mới, cửa hàng hiện tại của bọn họ hơi nhỏ quá, bọn họ vốn muốn thuê luôn gian bên cạnh hoặc là mua đứt, nhưng chủ nhà cách vách thấy việc làm ăn của bọn họ quá tốt nên ngồi không mà lên giá.
Giá cả quá cao, bất kể là mua hay thuê thì đều không có lãi, cho nên bọn họ định đi chỗ khác tìm nơi thuê.
Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nhìn thấy sự biến hóa của cháu trai lớn, trong lòng rất là vui mừng.
An Bình hơi ngốc một chút, nhưng dù sao vẫn đáng tin cậy hơn là cha mẹ của cậu, về sau nuôi sống vợ con càng không có vấn đề!
Sau khi nhạc phụ tương lai của An Bình biết chuyện cậu hăm hở tiến lên, sắc mặt của ông cũng tốt hơn một chút.