Nhưng mà Đái Hiểu Tuyết lại đáng thương, cô ấy đã bị mang về từ nhà họ Hoắc, ngày nào cũng bị cha cô ấy buộc học tập, cuộc sống khổ không nói nổi.
Sau khi Kiều Đông Hà đến thì ngồi xổm xuống chuẩn bị hỗ trợ làm việc, nhưng bị mọi người ngăn cản.
Bụng của cô ấy đã lớn, làm sao mọi người dám để cô ấy làm việc, hơn nữa nơi này có nhiều người có thể làm việc như vậy, thêm một người là cô ấy không dư, bớt đi cô ấy cũng không thiếu.
Kiều Đông Hà bị chặn khắp mọi nơi, đành phải nhờ chồng của cô ấy đỡ đi vào bên trong ngồi.
Hai vợ chồng cũng không muốn để mọi người hầu hạ hết mọi việc, sau khi đỡ Kiều Đông Hà đến phòng khách, La Tuấn Lương liền rời khỏi nơi này để đi hỗ trợ làm việc.
Nói chuyện xong, Chung Khang Đức đứng lên nói: “Tôi cũng đi ra bên ngoài xem xem có việc gì cần giúp không.”
Nói xong ông ấy đi ra ngoài luôn.
Ông ấy đã tới một hồi lâu, vẫn luôn nói chuyện phiếm với Đái Thục Phương, thời gian đã đủ lâu rồi, nói thêm gì nữa, không chỉ có đưa tới những ánh nhìn của người khác, còn có khả năng sẽ khiến cho Đái Thục Phương cảnh giác.
Điều hiện tại ông muốn làm đó chính là từng chút từng chút mà xuất hiện ở bên cạnh bà, làm bà một lần nữa quen với sự tồn tại của chính mình, sau đó lại mở miệng tỏ tình.
Ông ấy cũng từng nghĩ tới chuyện trực tiếp nhiệt liệt mà theo đuổi bà, nhưng mà ông ấy phủ định cái ý tưởng này rất nhanh.
Bọn họ đều đã không phải người trẻ tuổi nhiệt huyết, bọn họ đều từng trải qua hôn nhân, đều từng ly hôn, tâm linh đã từng bị thương, khi đối đãi tình cảm mới tất nhiên sẽ càng thêm cẩn thận.
Dù sao ông ấy có rất nhiều thời gian, ông ấy chậm rãi chờ bà!
Bên trong phòng khách.
Đái Thục Phương pha một ly nước đường đỏ táo tàu cẩu kỷ cho Kiều Đông Hà, sau đó hỏi cô ấy: “Bụng cháu thế nào rồi? Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
Kiều Đông Hà vuốt bụng, biểu cảm trên mặt tràn đầy sự hiền từ của tình thương của mẹ: “Đã kiểm tra rồi, bác sĩ nói hết thảy đều rất tốt.”
Đái Thục Phương gật đầu: “Vậy là tốt rồi, kế tiếp còn sáu tháng nữa, nếu cháu có điều gì không hiểu, nhất định phải mở miệng hỏi người khác, kinh nghiệm của bà cháu ở phương diện này rất phong phú, cháu không hiểu thì phải hỏi bà ấy, ngàn vạn lần đừng giấu một mình, đã biết chưa?”
Còn Vạn Xuân Cúc mẹ của cô ấy thì thôi, đó không phải một người đáng tin cậy.
Kiều Đông Hà lại lần nữa gật đầu: “Cháu biết rồi, nếu như có gì không hiểu, cháu sẽ hỏi bà của cháu.”
Đái Thục Phương nhấp một ngụm trà hoa hồng: “Nghe nói mẹ chồng cháu muốn đến đây, bà ấy chuẩn bị ở nơi này bao lâu?”
Nếu mà đổi lại một người mẹ chồng tốt, đến đây giúp chăm sóc Kiều Đông Hà ở cữ, vậy không phải là một chuyện xấu, vấn đề liền ở chỗ mẹ chồng của cô ấy không phải loại người tốt đẹp gì!
Nghe được bà nhắc tới mẹ chồng, nét mặt tươi cười của Kiều Đông Hà biến mất với vận tốc ánh sáng: “Cháu cũng không biết bà ấy định ở bao lâu, dì Phương, không nói dối dì, tưởng tượng đến chuyện phải ở chung với mẹ chồng cháu, lòng cháu sợ hãi lắm!”
Đái Thục Phương nghe được lời này của cô, trong lòng thở dài một hơi nói: “Đông Hà, dì làm trưởng bối của cháu nên dì lắm miệng hai câu! Chuyện của cháu thì bà cháu cũng đã từng kể với dì, dì cảm thấy chuyện của mẹ chồng cháu, mấu chốt vẫn là ở cháu, nếu mà cháu không thể vùng lên, người khác cũng không có biện pháp giúp cháu!”
Giúp được nhất thời, không giúp được một đời.
Người đó là mẹ của chồng cô ấy, bọn họ làm người ngoài, chẳng lẽ còn có thể nhúng tay đuổi đối phương đi hay sao?
Làm vậy không phải trần trụi khiến cho vợ chồng chúng khó xử sao?
Kiều Tú Chi nói rằng lần này mẹ chồng Kiều Đông Hà đến đây, bà không định ra mặt hay ra tay, bà muốn cho Kiều Đông Hà hiểu được cái khổ, sau đó bức bách chính cô ấy vùng lên.
Nếu mà cô ấy vẫn luôn không vùng dậy nổi, vậy còn không bằng ly hôn, về sau ở nhà coi như gái lỡ thì mà nuôi là được!
Đương nhiên lời này bà sẽ không nói với Kiều Đông Hà, nhưng mà bà thực sự cảm thấy tính cách của cô ấy quá yếu mềm, vẫn là Đại Kiều nhà bà tốt.
Lúc nên mềm cô chính là áo bông nhỏ tri kỷ, nhưng lúc cần vùng lên, đến cả tên lưu manh cũng sẽ bị cô đánh vỡ đầu!
Hốc mắt Kiều Đông Hà hơi hơi đỏ lên: “Cảm ơn dì Phương, cháu biết rồi.”
Cô ấy biết cô ấy phải mạnh mẽ lên, nhưng cô ấy làm không được!
Hơn nữa đó là mẹ ruột của Tuấn Lương, nếu là tranh luận với bà, Tuấn Lương sẽ nghĩ về cô ấy như thế nào?
Đái Thục Phương vừa thấy Kiều Đông Hà như thế này, trong lòng lại tức giận.
Nhắm mắt làm ngơ, bà đứng lên tìm một lý do đi ra ngoài.