Một mình Kiều Đông Hà ngồi ở phòng khách, tâm tình nặng trĩu.
Lần này cô ấy qua đây vốn là định nhờ bà nội của cô ấy ra mặt khuyên mẹ chồng quay trở về, nhưng sau khi cô ấy tới, bà của cô ấy vẫn luôn không cho cô ấy mở miệng, sau đó trực tiếp đuổi cô ấy đi.
Bà của cô ấy như thế này, rõ ràng là không muốn quan tâm đến cô ấy.
Trong lòng cô ấy rất là khó chịu.
——
Đồ ăn phải làm đã chuẩn bị gần xong, hai người Đại Kiều và Hoắc Trì ngồi xe hơi đến công ty ảnh nghiệp đón Tiết An Húc và Tiểu Đông Vân.
Đến phía dưới công ty ảnh nghiệp, Hoắc Trì sai tài xế đi lên đón hai đứa trẻ, bọn họ ở dưới chờ.
Hoắc Trì rất nhanh đã đi mua kem que đem về, anh và Đại Kiều một người một cái.
Đại Kiều nhận kem que liếm một cái, lành lạnh mát mẻ: “Cảm ơn anh Hoắc Trì, nhưng mà sao anh chỉ mua hai cái, đợi lát nữa hai đứa nhỏ nhìn thấy chắc chắn sẽ không chịu!”
Hoắc Trì nói: “Anh nghe nói trẻ nhỏ không thể ăn thứ quá lạnh lẽo, huống hồ hiện tại bọn chúng một đứa phải đóng phim, một đứa phải ghi đĩa nhạc, anh cảm thấy vẫn nên chờ sau khi mọi thứ xong xuôi hẵng mua cho bọn chúng.”
Đầu nhỏ của Đại Kiều gật gật: “Vẫn là anh Hoắc Trì suy nghĩ chu đáo, vậy không mua cho bọn chúng!”
Hoắc Trì nâng môi nở nụ cười.
Không phải anh bủn xỉn chút tiền lẻ này, chỉ là anh đã mơ về hình ảnh anh và cô cùng nhau ở trên phố ăn kem que từ rất lâu rồi, cho nên đành phải hy sinh hai người Tiết An Húc và Tiểu Đông Vân.
Lúc này hai người Tiết An Húc và Tiểu Đông Vân cùng hắt xì một cái thật to.
Nhưng mà tưởng tượng đến việc lên trên xe là có thể nhìn thấy người nhà, hai người bọn họ hưng phấn muốn chết, sau khi nói lời tạm biệt với người trong công ty, bọn họ ngay lập tức nhảy nhảy xuống lầu cùng với tài xế.
Đi xuống dưới lầu, hai đứa trẻ nhìn thấy Đại Kiều, hai mắt sáng lên, kêu to “chị ơi” rồi nhào qua.
“Chị ơi, em rất nhớ chị đấy!” Tiết An Húc treo ở trên người Đại Kiều như miếng da trâu, nâng khuôn mặt nhỏ làm nũng.
Tiểu Đông Vân đẩy em trai ra, nhanh chóng ôm lấy cái đùi còn lại nói: “Chị ơi, em cũng nhớ chị, mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc mỗi giây đều nhớ chị, đến cả nằm mơ cũng nhớ chị!”
Hoắc Trì: Chậc, bây giờ đến cả trẻ con còn biết nói lời buồn nôn hơn cả anh, anh còn có mặt mũi đâu để tự xưng là người yêu của Đại Kiều nữa?
Đại Kiều một tay sờ sờ đứa này, một tay sờ sờ đứa kia: “Chị cũng nhớ các em, thời tiết quá nóng, chúng ta nhanh lên xe lại nói tiếp được không?”
Tiết An Húc đôi mắt nhìn về phía tiệm tạp hóa đối diện nói: “Chị ơi, em muốn ăn kem que!”
Tiểu Đông Vân nghe được hai chữ kem que, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, hai con mắt lấp lánh nhìn chị, hiển nhiên cô bé cũng rất muốn ăn.
Đại Kiều lập tức nghiêm khuôn mặt nhỏ nói: “Không thể được, trẻ nhỏ ăn quá nhiều đồ ăn lạnh, rất dễ bị tiêu chảy! Không chỉ có trẻ nhỏ là các em không thể ăn, chị cũng không ăn!”
Tiết An Húc bẹp bẹp cái miệng, buồn bã mà nói: “Vậy được rồi, không ăn thì không ăn, em là cải thìa đáng thương ~”
Tiểu Đông Vân tiếp theo xướng nói: “Cải thìa nhỏ, trong đất vàng, ba tuổi nhé, không có mẹ nhé, đi theo cha, sống thật tốt, chỉ sợ cha cưới mẹ kế, mẹ ruột ơi, mẹ ruột ơi……”
Ca khúc này vốn là miêu tả tâm tình bi thương của một bé gái nhỏ sau khi mất đi mẹ ruột rồi bị người ta ngược đãi, giọng của Tiểu Đông Vân trong trẻo, cảm tình đầy đủ, bài dân ca này được cô bé hát vô cùng réo rắt thảm thiết.
Người qua đường sau khi nghe được bài hát này, có vài bác gái tương đối mau nước mắt, hốc mắt đã đỏ ngay lập tức.
Có vài người lại dùng ánh mắt khiển trách nhìn Đại Kiều và Hoắc Trì, nhìn đến mức hai người bọn họ toát hết cả mồ hôi lạnh.
Đại Kiều nhanh chóng ngăn cản cô bé: “Được rồi, Tiểu Đông Vân của chúng ta đừng hát nữa, trở về sẽ có thật nhiều đồ ăn, các em muốn ăn bao nhiêu cũng được!”
Tiểu Đông Vân và Tiết An Húc đều là những đứa trẻ nghe lời, thấy chị đã nói như vậy, liền gật đầu vâng dạ.
Ở ngay lúc này!
Bác gái ở cửa hàng nhỏ đối diện cầm tờ tiền giấy năm xu chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Thằng nhóc này, vừa rồi cháu mua kem que, bác trả thiếu cho cháu năm xu, đây, cầm lấy!”
Đại Kiều: “……”
Hoắc Trì: “……”
Tiểu Đông Vân: ???
Tiết An Húc: ???
Chị nói là chị cũng không ăn cơ mà?
Lừa con nít đấy à!!
Đại Kiều xưa nay chưa từng lúng túng như thế, nói dối còn bị chọc thủng tại chỗ.
"Tiểu Đông Vân, Húc Húc, chị mới vừa mới nói dối với các em, là bởi vì chị sợ hai đứa quá nhỏ, ăn kem sẽ không tốt cho sức khỏe."
Cô nhìn hai em trai em gái bốn con mắt khiển trách mà nhìn cô, mồ hôi lạnh đều sắp rơi xuống.