Trong lòng cô ấy hơi có chút ê ẩm, cảm thấy nữ thần còn chưa hoàn toàn coi cô ấy là bạn.
Nhưng đừng lo, cái này chứng tỏ rằng cô ấy còn chưa đủ cố gắng, cô ấy nhất định phải cố gắng cố gắng nữa, thề trở thành bạn tốt nhất của nữ thần!
Nhưng dáng vẻ khiếp sợ này của cô ấy đã sớm bị Tống Ngọc Liên nhìn thấy.
Tròng mắt cô ta vừa chuyển nói: "Như Nam, vừa rồi hình như cô cũng có vẻ rất khiếp sợ, lẽ nào cô cũng không biết chuyện Đại Kiều có người yêu?"
Thái Như Nam không tính phùng má giả làm người mập: "Tôi không biết, vậy thì sao? Thu hồi âm dương quái khí của cô đi, Đại Kiều có muốn nói cho người khác hay không, đó là tự do của cô ấy, tôi là bạn cô ấy, cho nên mới càng phải tôn trọng cô ấy!"
Tống Ngọc Liên cười nhạo một tiếng, trong lòng cảm thấy Thái Như Nam chính là đang mạnh miệng, nói vậy hiện giờ trong lòng cô ấy chắc chắn rất giận Đại Kiều.
Ngược lại cô ta muốn xem tình bạn dối trá của hai người các cô có thể duy trì bao lâu!
Chờ khi Đại Kiều trở lại ký túc xá, Vương Tiên Tiên đã ngừng khóc, chẳng qua cô ta xụ mặt, ai cũng không phản ứng.
Đại Kiều đương nhiên sẽ không tiến lên tìm mất mặt.
Trần Tiểu Lan và Tống Ngọc Liên thì dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá cô.
Đến nay các cô vẫn vô cùng khiếp sợ đối với việc Đại Kiều có người yêu
Thái Như Nam khoát tay lên vai Đại Kiều, dùng giọng điệu có hơi chua nói: "Đại Kiều, nghe nói cậu có người yêu? Cậu thật sự không phải bạn thân mà, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho tớ biết!"
Đại Kiều nói: "Tớ còn cho rằng mọi người biết rồi, ngày đầu tiên người yêu tớ đã đưa tớ đến ký túc xá, sau này cái khí cầu đó cũng là anh ấy phóng, hơn nữa tớ nghĩ chờ chúng tớ đính hôn lại mời cậu qua uống rượu mừng."
Lời này vừa dứt, Vương Tiên Tiên ở trên giường phát ra tiếng khóc "Hu hu", khiến
Tống Ngọc Liên đang nghe lén hoảng sợ, đầu đập vào trên ngăn tủ.
Thái Như Nam thấy thế, cong miệng nở nụ cười một tiếng: "Các cậu vậy mà đã tới mức sắp đính hôn rồi? Các cậu quen nhau rất lâu sao?"
Đại Kiều gật đầu: "Bảy tuổi tớ đã quen anh ấy, chúng tớ cùng nhau lớn lên."
"Hu hu…!!!"
Tuy rằng Vương Tiên Tiên dùng chăn đơn che mặt mình, nhưng Đại Kiều nói chuyện, lỗ tai cô ta vẫn dựng thẳng, ai biết Đại Kiều càng nói, cô ta lại càng tuyệt vọng.
Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mà còn sắp đính hôn, dù cô ta ngồi xe lửa cũng không đuổi kịp!
Đáng giận!
Tuy rằng Thái Như Nam không có hứng thú nói chuyện tình cảm, nhưng nghe thấy lời nói của Đại Kiều, vẫn lộ ra biểu cảm hâm mộ: "Thật tuyệt!"
Chẳng qua đàn ông có tốt đi nữa, tình cảm tốt đi nữa đều xứng với Đại Kiều, bởi vì cô đẹp!
Sau hôm nay, Vương Tiên Tiên càng hận Đại Kiều.
——
Trong ký túc xá của nghiên cứu sinh.
Mẹ La bưng một chén canh đen như quạ lại đây: "Đông Hà, con mau uống hết canh này đi, mẹ thế nhưng đã hầm chừng ba tiếng đấy!"
Kiều Đông Hà ngửi thấy mùi của canh, lập tức xoay người sang chỗ khác nôn khan.
Mẹ La vừa thấy dáng vẻ này của cô ấy lập tức giận dữ: "Mẹ tân tân khổ khổ từ thật xa lại đây hầu hạ con, nấu cơm giặt quần áo cho con, sáng sớm thức dậy mua đồ hầm canh cho con, con chưa uống một ngụm đã phun, con cố ý ghê tởm mẹ đúng không?"
Kiều Đông Hà nôn khan đến mức cảm giác như dạ dày cũng sắp phun ra : "Mẹ… Con không có ý đó… Ọe…"
Trước khi mẹ chồng cô ấy đến, triệu chứng nôn khan của cô ấy đã tốt rồi, ai biết hiện giờ lại bắt đầu, hơn nữa dường như nghiêm trọng hơn lúc trước!
Mẹ La đặt cái chén thật mạnh ở trên bàn, ngồi bệt xuống đất nói: "Mạng của tôi khổ mà, tôi tân tân khổ khổ…"
Bà ta vừa nói lại lời vừa rồi vừa khóc kêu một trận, tiếng kêu vừa cao vừa thấp, còn cao hơn hát hí khúc, rất nhanh đã kêu gọi hàng xóm lại đây.
Sau khi những người đó lại đây, bà ta lại thêm mắm thêm muối những lời trước đó nói cho bọn họ nghe.
Sau khi những người đó nghe xong, đều vây lại khiển trách Kiều Đông Hà.
"Đông Hà, bình thường tôi thấy thế nào cô không phải người yếu ớt như vậy, sao bây giờ mang thai đột nhiên lại yếu ớt thế?"
"Đúng vậy, phụ nữ vẫn phải hiểu chuyện mới tốt! Mẹ chồng cô từ nơi rất xa lại đây chiếu cố vợ chồng các cô, hai người phải cảm thấy thông cảm bà ấy, với lại, canh tốt như vậy sao cô không uống chứ? Thế không phải uổng phí tâm ý của mẹ chồng cô sao? Cho dù nhìn ở phần đứa nhỏ trong bụng, cũng có thể uống hết mà."
"Đúng vậy, bây giờ cô cũng không phải một người ăn, cô là hai người, vì đứa nhỏ, dù sao cô ăn một chút mới tốt, cho dù ăn không vô, cố nhét cũng phải nhét vào!"
Kiều Đông Hà vốn chính là người ăn nói vụng về, từ nhỏ đến lớn cũng không biết cãi nhau với người ta, bây giờ phải đối mặt ba cô sáu bà nhiều như vậy, cô ấy bị nói tới á khẩu không trả lời được, không hề có lực phản kích.
Cuối cùng ở dưới cái nhìn của mọi người, cô trút xuống thứ canh không biết dùng cái gì chế thành, sau đó chạy ra ngoài phun đến thiên hôn địa ám.
Cho dù là như vậy, mẹ La vẫn không buông tha cô ấy.