Sản phẩm dưỡng da của cô ta đều là mua ở cửa hàng bách hóa, hơn nữa toàn bộ đều là mắc nhất tốt nhất!
Bà ta nói như vậy, tỏ rõ chính là khinh thường cô ta!
Hơn nữa bác sĩ rách đó cũng không có bản lĩnh gì, thuốc gì cũng không kê cho cô ta, để mụn đỏ trên mặt cô ta tùy ý phát triển, mới có thể mọc thành dáng vẻ hôm nay!
Mấy ngày nay cô ta đã khóc vài lần, hơn nữa ăn không ngon ngủ không yên, bác sĩ cũng khám mấy người, đều nói không có cách nào!
Tức chết cô ta!
Thẳng đến khi không nhìn thấy Đường Diệu San, Thái Như Nam mới thu hồi ánh mắt, phun tào với Đại Kiều nói: "Lúc trước mọi người nói cô ta là hoa hậu giảng đường, tớ cũng đã không phục lắm, theo tớ thấy, cô ta còn không đẹp bằng một ngón tay của cậu! Hiện giờ cô ta mọc mụn trên mặt, danh hiệu hoa hậu giảng đường này cũng có thể lấy xuống nhỉ?"
Phàm là người từng gặp Đại Kiều, đều sẽ trăm phần trăm khẳng định nói bộ dạng của cô đẹp hơn Đường Diệu San.
Nhưng bởi vì Đường Diệu San vào trường học khá sớm, lại là người điều khiển chương trình của bộ lễ nghi của hội học sinh từng làm mấy hoạt động của phòng đọc sách, người quen biết cô ta rất nhiều.
Đại Kiều mới đến trường một tháng, hơn nữa bản thân cô lại điệu thấp, lại không thích tham gia hoạt động, cho nên người từng gặp cô rất ít.
Đại Kiều không thèm để ý, ngược lại nhắc nhở cô ấy: "Cậu còn không mau ăn nhanh, cậu còn như vậy, tớ có thể sẽ không đợi cậu đâu!"
Cô không có hứng thú đối với việc làm hoa hậu giảng đường, ai làm đều được, chỉ cần không đến quấy rầy cuộc sống và học tập của cô là tốt rồi.
Thái Như Nam nghe vậy, lúc này mới chạy nhanh tốc độ ăn cơm nhanh hơn.
——
"Đông Hà, mẹ khát nước, con rót chén nước cho mẹ uống." Mẹ La nằm ở trên giường kêu lên.
Ban đầu mẹ La lén chạy tới kinh thị, một là không muốn ở chung với chồng bà ta La Khánh, một hai năm nay, vợ chồng bọn họ mỗi ngày cãi nhau, bà ta thật sự phiền chết ông ta rồi.
Hai là bà ta muốn gần cháu trai.
Ai biết ngày đầu tiên bà ta đến thủ đô, Kiều Đông Hà lại ra uy với bà ta, giả bệnh không đi nhà ga đón bà ta!
Sau đó bà ta thiên tân vạn khổ hầu hạ cô ấy, nấu cơm cho cô ấy, cô ấy còn ngại ba ngại bốn, không phải thiên kim tiểu thư lại có tật xấu của thiên kim tiểu thư, thật sự là chiều cô ấy rồi!
Một điều cuối cùng, đó là gần đây bụng của Kiều Đông Hà càng ngày càng lộ rõ, hàng xóm nói bụng cô ấy tròn tròn, bên trong hẳn là con gái!
Nhưng cái này sao có thể?
Hiện giờ quốc gia thực hiện kế hoạch hoá gia đình, nếu cô ấy sinh con gái, vậy chẳng phải là sẽ chặt đứt giống của con trai bà ta sao?
Đều là lỗi của con ả ti tiện này, ngày đó kết hôn bà ta cầu người ta bí phương cho cô ấy uống, cố tình cô ấy không uống, nếu khi đó uống hết, hiện giờ trong bụng chắc chắn chính là con trai!
Mẹ La càng nghĩ càng tức, vừa lúc mấy ngày nay con trai bà ta và thầy hướng dẫn của anh ra bên ngoài công tác, vì thế bà ta liền thuận thế "Bị bệnh".
Bấy giờ Kiều Đông Hà mới vừa ngồi xuống, lập tức nghe thấy mẹ chồng lại kêu.
Cô ấy nhanh chóng đỡ thắt lưng đứng lên, vẻ mặt mỏi mệt.
Hai ngày nay, mẹ chồng cô ấy một lát kêu đau đầu, bảo cô ấy mát xa đầu cho bà ta.
Một lát nói mình đau chân, bảo cô ấy đấm chân, ăn cái gì thoáng cái cảm thấy rất nhạt, thoáng cái cảm thấy vị quá nặng, bà ta ăn không vô, vì để bà ta ăn vào, cô ấy không thể không nấu cơm lần nữa.
Cô ấy bảo mẹ chồng cô ấy đi bệnh viện, mẹ chồng cô ấy vẫn cứ nói mình không có việc gì, lại muốn cô ấy xin nghỉ không đến trường học đi học, cô ấy cũng lo lắng học phần học kỳ này của cô ấy không có cách nào học đủ!
Cô ấy rót một ly không nóng không lạnh, độ ấm nước vừa phải đi vào: "Mẹ, uống nước."
Mẹ La nhận lấy nước, uống một ngụm để xuống nói: "Miệng mẹ bỗng nhiên có hơi nhạt, Đông Hà, còn đi tìm ít mận về cho mẹ đi."
Kiều Đông Hà nhíu mày một cái: "Mẹ, mùa này không có mận, nếu mẹ muốn ăn chua, nếu không thì con lấy ít ô mai cho mẹ ăn nhé."
Sau khi cô ấy mang thai luôn muốn ăn chua, cho nên La Tuấn Lương mua rất nhiều ô mai chuẩn bị ở nhà cho cô ấy.
Mẹ La khoát tay: "Mẹ không muốn ăn thứ khô cằn đó, mẹ muốn chút món tươi mới, không có mận, con cũng không đi tìm cùng loại à, mẹ thấy con chính là không muốn đi tìm!"
Sắc mặt Kiều Đông Hà tái nhợt nói: "Mẹ, hôm nay con có hơi mệt, nếu không thì ngày mai con lại đi tìm cho mẹ."
Phòng bọn họ ở chỉ có mười mét vuông, trong phòng cũng chỉ có một cái giường, vốn La Tuấn Lương muốn dựng một cái giường ở phòng khách cho mẹ anh, nhưng mẹ cô ấy không hài lòng, cho nên trong khoảng thời gian này, cô đều ngủ cùng một giường với mẹ chồng cô ấy.