Đại Kiều mím mím môi: "Anh Hoắc Trì, anh chờ em một chút, bây giờ em đến tìm giáo sư xin nghỉ, sau đó em cùng anh đi bệnh viện."
Hoắc Trì gật đầu: "Em cũng đừng gấp, cẩn thận ngã."
Đại Kiều gật đầu mà đi.
Trong lớp, nam sinh nhìn thấy hình ảnh Đại Kiều nắm lấy tay Hoắc Trì vào trong mắt, trong lòng đều là chua xót.
Có vài người ngồi xổm ở trước cửa sổ nghe bọn họ nói chuyện, có điều khoảng cách cách khá xa, anh ta chỉ nghe được một tiếng "anh Hoắc Trì" .
Anh ta quay đầu nhìn những nam sinh khác nói: "Người này có thể là anh họ hay là thân thích hay không, bằng không sao lại xưng hô như vậy?"
Lúc này, vẫn là tiểu đội trưởng mở miệng.
Anh ta lại đâm một đao cho mọi người: "Có loại anh trai dùng trong tình cảm, bạn học Kiều gọi đàn anh Hoắc như thế có thể là bởi vì bọn họ có tình cảm tốt."
Nam sinh khác: Cậu câm miệng.
Đại Kiều xin nghỉ trở về, Hoắc Trì đã sớm đưa thu dọn sách vở của cô, hai người rất nhanh liền biến mất ở bên trong tầm mắt của mọi người.
——
Đại Kiều ngồi trên xe con của nhà họ Hoắc, cô và Hoắc Trì không tới nửa giờ liền đến bệnh viện.
Lúc này trong phòng bệnh, Đái Thục Phương đang mua cháo thịt nóng đến cho Kiều Đông Hà ăn.
Có điều cháo có chút nóng, bà để cháo qua một bên, chờ nhiệt độ hạ xuống thì sẽ cho cô ấy ăn.
Kiều Đông Hà nhìn dì Phương làm tất cả những thứ này vì chính mình, sắc mặt tái nhợt nói: "Dì Phương, thực sự là ngại quá, làm phiền dì."
Chị Lan đưa cô ấy đưa đến bệnh viện, bởi vì trong nhà cô ấy còn con nhỏ, không thể rời đi quá lâu, liền nói Kiều Đông Hà thông báo cha mẹ lại đây.
Lúc đó cảm giác đầu tiên chính là không thể để cho mẹ cô ấy lại đây, nếu như mẹ cô ấy lại đây, đến thời điểm đó mắng một trận, phỏng chừng cô ấy sẽ càng thêm chết tâm.
Cô ấy hiện tại quá mệt mỏi, cô không muốn gặp lại mẹ, cho nên nói chị Lan điện thoại cho nhà họ Hoắc.
Dì Phương vừa nhận được điện thoại, lập tức ngồi xe lại đây, chị Lan liền trở lại.
Tuy rằng nhà họ Kiều cùng nhà họ Hoắc quan hệ rất tốt, nhưng người mà nhà họ Hoắc chân chính yêu thích là em gái Đại Kiều, nếu không phải lần này xuất hiện chuyện như vậy, cô ấy cũng không tiện phiền phức bọn họ.
Đái Thục Phương khoát tay một cái nói: "Hai nhà chúng ta là quan hệ gì, con nói những câu nói này không phải là xem dì Phương là người xa lạ sao?"
Kiều Đông Hà mím môi cười cười.
Chuyện này lại là phúc khí cô ấy có được nhờ vào em gái Đại Kiều.
Trước đó khi cô ấy bị cô mẹ chồng đẩy ngã, trong lòng đúng là cực kỳ kinh hoảng, đặc biệt là khi nhìn thấy máu tươi giữa hai chân thì trong lòng càng sợ sệt và đau nhói.
Cô ấy lo lắng đứa bé không chịu nổi, nếu không phải chị Lan đúng lúc chạy tới, nếu không phải em gái Đại Kiều cho viên thuốc kia, đứa nhỏ này hiện tại chỉ sợ đã. . .
Cô ấy theo bản năng đưa tay vuốt cái bụng đã nhô lên, lòng vẫn còn sợ hãi.
Đái Thục Phương theo động tác của cô ấy rơi vào trên bụng, dừng một chút nói: "Vốn dĩ lời này không nên để dì đến hỏi con, chỉ là dì thực sự không nhìn nổi, cả gia đình này đều không có gì tốt. Đối với sau này, con có tính toán gì hay không?"
Kiều Đông Hà cười khổ một cái: "Dì Phương, hiện tại trong lòng con rất loạn, thật ra con cũng không biết nên làm gì."
Đái Thục Phương nghe nói như thế, lông mày nhướng lên: "Đông Hà, con đừng nói với dì là con dự định tha thứ cho mẹ chồng, sau đó cho rằng không có chuyện gì trở lại ở cùng bà ta chứ?"
Nếu như đúng là như vậy thì bây giờ bà liền rời đi.
Nhu nhược không là vấn đề, có một số người trời sinh tính cách đã khá là nhu nhược, nhưng đã bị bắt nạt thành như vậy, còn không biết phản kháng, người như thế căn bản không đáng hỗ trợ.
Kiều Đông Hà gấp gáp nói: "Không không không, con đến chết cũng sẽ không tha thứ cho bà ta. Con cũng tuyệt đối sẽ không cùng bà ta ở dưới cùng một mái hiên."
Lúc này cô ấy đã không muốn lại xưng hô mẹ La là mẹ hoặc là mẹ chồng, bởi vì bà ta không xứng.
Cô ấy nói không biết nên làm gì, nhất là hôn nhân của cô ấy và La Tuấn Lương.
Sau khi xảy ra chuyện này, mọi người khẳng định cũng không thể cho rằng không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mẹ La dù sao cũng là mẹ ruột của La Tuấn Lương, anh có thể vì cô ấy mà đoạt tuyệt quan hệ với mẹ mình hay?
Cô ấy cũng không biết.
Nếu như La Tuấn Lương muốn cô ấy đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ ruột của mình, cô ấy cũng không làm được.
Nhưng cô ấy và mẹ La đã không nể mặt mũi, không thể sống chung hòa bình được.
Nhớ tới những lời nói trước kia của bà ta, cô ấy vẫn cảm thấy nội tâm hoàn toàn lạnh lẽo.
Cho nên cô ấy rất mê man, không biết tiếp theo giữa bọn họ sẽ như thế nào.