Đái Thục Phương nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, nếu như con còn không tỉnh táo, dì sẽ phải thay bà nội dạy dỗ con."
Tuy rằng bà cảm thấy tính tình Kiều Đông Hà như vậy vẫn là quá mềm nhũn, nhưng đối với bà mà nói đã rất hiếm có rồi.
Vừa nãy bà lo lắng cô ấy vừa bị người ta đánh vào má trái, lại đưa má phải đến cho người ta đánh.
Còn chuyện của cô ấy và La Tuấn Lương, một người ngoài như bà sẽ không tham dự.
Hôn nhân không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt, đặc biệt là sau khi đã có con.
Có vài cặp vợ chồng chán ghét lẫn nhau, đánh lộn cả đời, nhưng bọn họ vẫn chấp nhận sinh sống, ai cũng không muốn ly hôn.
Sẽ có người dũng cảm ly hôn, dù sao cũng là số ít người.
Mà hiện nay, Kiều Đông Hà hiển nhiên còn chưa đủ dũng cảm và kiên định.
Nghe được dì Phương nhắc tới bà nội, viền mắt Kiều Đông Hà nhất thời đỏ lên: "Dì Phương, con đúng là rất vô dụng, là con khiến mọi người thất vọng rồi, con biết mọi người đều là vì tốt cho con, sau này sẽ con sẽ kiên cường lên."
Cô ấy không biết mình có thể làm người hung hăng hay không, có điều cô ấy không muốn lại để người nhà bởi vì cô mà thất vọng nữa.
Loại cảm giác đó thật sự rất đau lòng.
Đái Thục Phương nhìn bộ dáng này của cô ấy, cảm thấy còn cứu được, thấy cháo ở trên bàn đã đủ ấm rồi, nên mang đến cho cô ấy ăn.
Kiều Đông Hà ăn hai miếng, Đại Kiều và Hoắc Trì liền đi vào.
——
"Chị họ, chị thế nào rồi?"
Đại Kiều bước chân dài đi tới bên giường, ánh mắt nhìn trên dưới đánh giá chị họ.
Khi thấy bụng chị họ vẫn còn nhô lên, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Đông Hà nhìn thấy Đại Kiều, vừa kích động vừa áy náy: "Em gái Đại Kiều, sao em lại đến đây? Lúc này không phải nên ở trên lớp sao?"
Đại Kiều nói: "Đi học có quan trọng bằng chị không?"
Trong lòng Kiều Đông Hà bị mẹ La làm cho lạnh lẽo dần dần ấm lên: "Chị không sao rồi, đứa bé cũng khỏe mạnh, đây thực sự là nhờ có viên thuốc lần trước em cho chị."
Đại Kiều nghe vậy, gật đầu nói: "Vậy thì tốt, lúc trước khi em đưa cho chị, còn lo lắng chị sẽ tiện tay ném đi."
Kiều Đông Hà lắc đầu: "Sẽ không, đồ vật mọi người cho chị, chị đều cất giữ rất kỹ."
Đái Thục Phương đứng lên, nói với hai chị em: "Chúng ta đi ra ngoài đi một chút, hai chị em trò chuyện."
Nói xong, bà liền lôi kéo Hoắc Trì đi ra ngoài.
Đại Kiều hỏi chị họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại vào bệnh viện.
Kiều Đông Hà cũng không có ẩn giấu, hoàn chỉnh nói hết toàn bộ mọi chuyện với cô.
Đại Kiều nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ chót: "Lão yêu bà, bà ta quả thực là chó lợn không bằng, chính là súc sinh."
Cô xưa nay không nói lời khó nghe, mẹ La rất có vinh hạnh lần thứ nhất được cô mắng thăm hỏi.
"Chị cũng không nghĩ tới, bà ta lại phát điên như thế."
Kiều Đông Hà mặc dù có chút kinh ngạc là em gái Đại Kiều cũng sẽ nói lời thô tục, có điều đến trình độ này, cô ấy chắc chắn sẽ không nói tốt cho mẹ La.
"Chị họ, tiếp theo chị có tính toán gì?"
Mẹ La khẳng định là phải giáo huấn, chỉ là Đại Kiều cũng phải biết rõ chị họ đến cùng có tính toán gì.
Nếu như cô ấy muốn tha thứ đối phương, vậy thì cô sẽ không cần làm kẻ ác.
Kiều Đông Hà nghe được vấn đề này, lần thứ hai lắc đầu một cái: "Chị không biết, em gái Đại Kiều, nếu như đổi lại là em gặp phải chuyện như vậy, em sẽ làm thế nào?"
Đại Kiều trừng mắt to thiêu đốt lửa giận nói: "Nếu như là em, chuyện như vậy căn bản là sẽ không phát sinh, ở thời điểm lão yêu bà bắt chị phải uống phương thuốc bí truyền kia, em sẽ bưng chén thuốc hất vào trên mặt bà ta."
Kiều Đông Hà: ". . ."
Đại Kiều lần này không có ý định đối xử ôn nhu với chị họ: "Chị họ, chị thật sự nên kiên cường lên, chị còn tiếp tục như vậy, sau này lại bị người bắt nạt, chúng ta thật sự sẽ không quan tâm chị nữa."
Viền mắt Kiều Đông Hà đỏ lên: ". . . Chị biết."
"Không, chị không biết." Đại Kiều chặn lại lời cô nói, "Từ nhỏ chị đã như vậy, bị bác gái mắng cũng sẽ không phản kháng, chị rất hiền lành, cũng rất cẩn thận săn sóc, là chị gái tốt, nhưng dáng dấp này thực sự là thật là làm cho người ta tức chết rồi."
"Trong nhà của chúng ta, mọi người không nỡ đánh chị một cái, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần chị lại dung túng một người ngoài bắt nạt chị, không phải chị có lỗi với chúng ta, mà là có lỗi với chính mình, còn có đứa bé trong bụng chị."
Đại Kiều đứng lên, sắc mặt nghiêm túc nhìn chị họ: "Chị họ, cứu rỗi không phải người khác đưa cho chị, có muốn dũng cảm lên hay không, tự chị phải làm."
Nói xong cô xoay người đi khỏi.
Hiện tại cô muốn đi thu thập lão yêu bà mẹ La kia.