Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 625 - Chương 625. Trừng Trị Lão Yêu Bà 1

Chương 625. Trừng trị lão yêu bà 1 Chương 625. Trừng trị lão yêu bà 1

Đại Kiều bước ra khỏi phòng bệnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra vẻ khó chịu, Hoắc Trì đang ngồi canh chừng ở bên ngoài, thấy dáng vẻ đó của cô thì anh ngẩn người.

Anh đã quen biết với Đại Kiều nhiều năm như vậy rồi, nhưng anh chưa từng thấy vẻ tức giận này của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, hai gò má còn đẹp hơn cả khi đánh phấn, con ngươi đen như quả bồ đào bùng cháy lên vì tức giận, cứ như ngọn lửa, soi sáng cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Mặc dù dáng vẻ tức giận của cô trông cũng rất xinh, nhưng Hoắc Trì lại không nỡ để cô giận, anh chỉ muốn cô sống vui vẻ cả đời.

Anh bước lên trước, rồi nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em cần anh giúp một tay không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Kiều phồng lên, cô bĩu môi, nói: “Em thật sự rất tức giận!”

Một mặt là cô tức giận vì chị họ cô không biết tranh lại, mặt khác là vì mẹ La đã bắt nạt người nhà họ Kiều như vậy, này giống như là xem nhà họ Kiều chẳng có ai vậy!

Mặc dù cô chưa giải thích ra rõ ràng, nhưng Hoắc Trì vừa nghe đã đoán ra được ngay.

Anh cũng không tiếp xúc với Kiều Đông Hà nhiều, chỉ nhớ cô ấy là một người dịu dàng hướng nội, rất quan tâm đến em trai em gái, là một người chị tốt, chỉ là tính của cô ấy cũng rất nhu nhược, cho dù cô ấy có bị mẹ cô ấy mắng chửi cay nghiệt cỡ nào thì cô ấy cũng không bật lại.

Anh nhớ khi còn bé, Đại Kiều ở trong giấc mộng của anh cũng có hơi yếu đuối, may là sau này cô đã thay đổi.

Hoắc Trì hoàn hồn lại, rồi lên tiếng an ủi cô: “Bên nhà họ La, em có muốn cho bọn họ một bài học không?"

Đại Kiều gật đầu: “Đương nhiên là em muốn rồi, em đi ra đây tìm anh Hoắc Trì để bàn bạc này, em phải cho lão yêu bà đó một bài học, để sau này bà ta không dám phách lối như vậy nữa!”

“Vậy em định làm gì?”

Hoắc Trì thấy cô còn lấy từ lão yêu bà ra mắng, tất nhiên là do cô giận quá, trong lòng anh cũng lập tức cảm thấy rất bất mãn với nhà họ La và Kiều Đông Hà.

Sau đó, hai người họ đi tới vườn hoa ở trong bệnh viện rồi ngồi xuống băng ghế đá.

“Đánh người là phạm pháp, thế nên đánh lão yêu bà kia một trận là không thiết thực, hơn nữa, nếu đánh bà ta thật, thì nhà họ Kiều sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ La!”

Đến lúc đó, hôn nhân giữa chị họ cô và chồng của chị ấy sẽ thật sự chấm dứt.

Mặc dù cô ghét lão yêu bà, nhưng cô không muốn nhúng tay vào hôn nhân của chị họ.

Cuộc hôn nhân của bọn họ có tiến triển hay tụt dốc hay không, là chuyện riêng của họ.

Hoắc Trì gật đầu: “Em nói đúng, nhưng nếu em muốn, thì chúng ta có thể tìm những người khác để ra tay thay.”

Hai năm gần đây, ông nội anh đã dần giao lại mạng lưới giao thiệp ở trong tay ông cho anh, thế nên việc tìm mấy tên côn đồ để dạy dỗ mẹ La, vậy hoàn toàn không phải là một chuyện gì khó khăn.

Đại Kiều lại lắc đầu: “Không được, cho dù có tìm những người khác, nhưng chẳng lẽ nhà họ La không đoán ra được sao?”

Chị họ cô vừa xảy ra chuyện một cái, là mẹ La lập tức bị người ta đánh, vậy thì ai cũng có thể đoán ra được là do nhà họ Kiều bọn họ ra tay.

Hơn nữa, nếu cô đã muốn ra tay thì cô lại muốn đích thân mình làm hơn, như vậy mới thoải mái!

“Đúng rồi, dì Phương đâu? Dì ấy đi đâu rồi?”

Lúc này Đại Kiều mới phát hiện, từ lúc đi ra đến giờ, cô không nhìn thấy bóng dáng của dì Phương.

Hoắc Trì lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, rồi bĩu môi nhìn sang bên kia: “Bà ấy ở bên kia.”

Đại Kiều nhìn theo hướng anh nhìn, thì suýt chút nữa cô đã phì cười!

Chỉ thấy hai người là dì Phương và giáo sư Chung đang đứng ở trong góc đối diện bên kia, trong tay của giáo sư Chung còn đang cầm hai hộp điểm tâm.

Lúc trước, cô đến lớp để xin phép giáo sư cho nghỉ, vừa hay cũng có giáo sư Chung ở bên, chẳng qua là lúc đó ông ấy cũng chẳng hỏi gì cả. Sau đó, cô cũng nhanh chóng rời khỏi văn phòng, không ngờ là ông ấy đã nghe hết những gì cô nói.

Hơn nữa, ông ấy còn đoán được là dì Phương cũng đang ở trong bệnh viện, đúng thật là giảo hoạt!

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ở trên khuôn mặt của dì Phương, khóe miệng của cô cũng không khỏi cong lên theo: “Anh Hoắc Trì, anh nói xem, lỡ như dì Phương sinh cho anh một người em trai hoặc là một người em gái thì anh thế nào?”

Hoắc Trì: “...”

Từ trước tới nay, anh chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

Nhưng anh có nghe nói, có một vài người đến năm mươi tuổi vẫn có thể sinh con, mà năm nay mẹ anh mới ngoài bốn mươi, nên chuyện sinh em trai hay em gái thì vẫn có thể.

Đại Kiều thấy anh đực mặt ra, thì không nhịn được mà bật cười: “Anh Hoắc Trì, anh đang suy nghĩ gì thế, sao lỗ tai anh đỏ ửng lên rồi?”

Bình Luận (0)
Comment