Hoắc Trì càng lúc càng né tránh ánh mắt, không dám đối diện với cô.
Anh nào dám nói cho cô biết, anh vừa mới nghĩ đến việc, nếu là mẹ anh thật sự sinh cho anh một người em trai hoặc là một cô em gái, đến lúc đó, há chẳng phải là đứa bé đó chỉ lớn hơn con của anh và Đại Kiều một vài tuổi sao?
Đột nhiên, trong đầu của Đại Kiều chợt lóe lên ý tưởng, cô nói: “Em nghĩ ra rồi, em nghĩ ra cách làm sao để đối phó với lão yêu bà rồi!”
——
Sau khi Kiều Tú Chi cúp điện thoại, bà đã nhíu chặt mày lại.
Bà trả tiền cho cửa hàng nhỏ, nói lời cảm ơn, rồi sau đó mới đi ra ngoài.
Tiết Xuyên đang đứng chờ ở bên ngoài cửa hàng nhỏ, lúc này, thấy bà cau mày bước ra, ông lập tức tiến đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Tú Chi nói: “Là Đại Kiều gọi điện thoại tới, con bé nói Đông Hà bị mẹ chồng đẩy, suýt chút nữa là sinh non rồi, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện!”
Bà rời khỏi thủ đô là vì để ép đứa cháu cả trưởng thành.
Chẳng qua, bà làm như vậy là do bà nghĩ rằng dù mẹ La có quá đáng thế nào đi nữa, thì bà ta cũng sẽ không dám ra tay với Kiều Đông Hà.
Bà cho là Kiều Đông Hà đang mang thai đứa trẻ của nhà họ La, mẹ La cũng sẽ vuốt mặt nể mũi, có thể là bà ta có rất nhiều hành động ghét bỏ, nhưng dù thế nào đi nữa cũng sẽ không đến mức muốn ép cô ấy phải bỏ đứa nhỏ.
Bà đã thật sự đánh giá thấp cái bà mẹ La đó rồi!
Bà ta nào chỉ là một kẻ vũ phu, mà bà ta còn là một kẻ điên!
Tiết Xuyên nghe bà nói vậy, thì cũng nhíu mày lại: “Chúng ta đi thu dọn, ngày mai quay về thủ đô thành phố đi!”
Kiều Tú Chi gật đầu.
Sau giờ tan học, cũng là lúc Kiều Đông Anh về ăn cơm tối như bình lệ, thì cô ấy nghe được tin ông bà nội cô ấy phải về thủ đô thành phố.
Trong lòng cô ấy chẳng muốn chút nào.
Trong khoảng thời gian này, ở trong ký ức của cô ấy, cô ấy cảm thấy đây chuỗi ngày là hạnh phúc nhất từ trước đến nay, mỗi ngày ông bà nội cô đều nấu cho cô ấy những món ăn ngon mà cô ấy thích, còn đợi cô ấy ở trong căn nhà cho thuê.
Cơm nước xong xuôi, ba người bọn họ sẽ cùng nhau đi tản bộ ở trong trường học, hoặc là đi dạo một vòng ở trong cửa hàng bách hóa.
Ông bà nội của cô ấy cũng đã tới đây được nhiều ngày, tới bây giờ mà họ chưa từng hỏi về việc cô ấy uống rượu say, cũng không hề nói bất kỳ lời đạo lý gì với cô ấy, nhưng lại vô cùng thần kỳ, ông bà nội đã khiến tinh thần cô ấy trở nên bình tĩnh và có sức hơn bao giờ hết.
Kiều Đông Anh hỏi: “Ông, bà, tại sao ông bà lại phải chạy về gấp như vậy, không phải là trong nhà có chuyện gì chứ?”
Cô ấy chỉ thuận miệng suy đoán, không ngờ là lại thấy bà cô ấy gật đầu khẳng định suy đoán của cô ấy.
Kiều Tú Chi gật đầu nói: “Chị cháu xảy ra một chút chuyện, ông bà phải về giải quyết!”
Bây giờ, ở trong thủ đô thành phố cũng chỉ có hai người lớn là cặp vợ chồng Kiều Chấn Quốc và Vạn Xuân Cúc, nhưng hai vợ chồng này là không đáng tin cậy nhất, nghĩ tới nghĩ lui, hai ông bà vẫn cảm thấy không yên lòng, thế nên họ quyết định trở về một chuyến.
“Đáng ghét! Cái bà tú bà đó, ông bà nội, để con về cùng với ông bà!”
Khi Kiều Đông Anh nghe tin chị cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy đã lập tức cảm thấy sốt ruột vô cùng, đợi sau khi biết chuyện gì xảy ra, thì cô ấy lại tức giận đến mức mặt đỏ bừng!
Kiều Tú Chi vỗ về cô ấy, bà nói: “Bà biết cháu quan tâm đến chị cháu, nhưng chuyện này không thể nói bằng nắm đấm, hơn nữa chuyện này cũng không thể giải quyết ngay trong ngày một ngày hai. Từ đây đến thủ đô thành phố mất tám ngày tám đêm, lúc này đi, chỉ sợ là phải tốn ít nhất một tháng, trường sẽ cho cháu đi sao?”
Kiều Đông Anh rối rắm.
Nếu là lúc trước, cô ấy nhất định sẽ nói câu chỉ là không học nữa thôi mà, nhưng qua nửa tháng sống chung với ông bà cô ấy thì cô ấy cũng không dám tùy tiện nói ra lời như vậy.
Vì cô ấy không muốn ông bà nội cô ấy thất vọng về mình.
Kiều Tú Chi đưa tay lên và xoa đầu cô ấy, bà nói: “Sau này chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để cùng sống với nhau mà, nhiệm vụ quan trọng nhất của cháu chính là hoàn thành việc học, có biết chưa?”
Kiều Đông Anh gật đầu: “Cháu biết, bà, vậy sau khi ông bà trở về, nếu có tin tức gì thì ông bà nhất định phải nói với cháu đấy!”
Kiều Tú Chi gật đầu đồng ý.
Đêm hôm đó, bọn họ thu dọn đồ đạc, rồi trở về căn nhà mà họ đã thuê ở đây, sau đó ngồi trên xe lửa để trở về thủ đô thành phố.