Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 631 - Chương 631. Trừng Trị Lão Yêu Bà 7

Chương 631. Trừng trị lão yêu bà 7 Chương 631. Trừng trị lão yêu bà 7

Về đến nhà, bà ta nhớ tới Đại Kiều nói nhân chứng vật chứng, cho nên muốn đi tìm nhân chứng cho mình.

Nhưng lúc này là vào ban đêm, mấy hàng xóm quen biết đều đi ra ngoài chợ mua bán thức ăn, chỉ còn dư lại mấy đứa bé ở nhà.

Nhưng đứa bé có thể làm cái gì chứ?

Mẹ La tức giận đến không được, thực sự là xui xẻo.

Và ta cảm thấy khẳng định là bị Đại Kiều nguyền rủa, tiện nhân, chờ bà ta dưỡng cho tốt tinh thần, bà ta nhất định phải giết chết cô.

Bà ta chờ mười mấy phút, kinh ngạc chính là không có một hàng xóm nào quay về, bà ta thực sự không kịp đợi, liền đi đun nước tắm nước nóng.

Sau đó cầm quần áo gói kỹ để ở một bên, vật này là vật chứng quan trọng.

——

Đại Kiều từ sau khi lên xe, liền không nói lời nào, biểu hiện có chút yên tĩnh.

Hoắc Trì vẫn đang suy nghĩ đề tài nói chuyện với cô, nhưng hiển nhiên sự hăng hái của cô không cao.

Nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng Hoắc Trì vô cùng sốt ruột.

Đột nhiên, anh dừng xe ở ven đường, xoay chuyển thân thể nhìn cô nói: "Niệm Niệm, em đây là làm sao? Có chuyện gì thì nói với anh, đừng giấu ở trong lòng."

Đại Kiều chớp chớp lông mi dài, con mắt tụ nước: "Anh Hoắc Trì, em không có chuyện gì, em chính là nhớ đến người mẹ trước kia của em, còn có Tiểu Kiều."

Nhớ tới hai người, liền nhớ tới khi chuyện bị bắt nạt còn bé, cho nên lập tức trong lòng có chút khó chịu.

Cũng không phải muốn lập dị, chỉ là ngoại trừ cha cô ra, hai người bọn họ vốn dĩ hẳn là người thân cận nhất với cô trong cõi đời này, nhưng hai người đều muốn đưa cô vào chỗ chết.

Bây giờ mẹ ruột của cô đã chết thật nhiều năm, mà Tiểu Kiều nhiều năm cũng không có tin tức, nhớ tới không thể không khiến người ta cảm khái.

Hoắc Trì đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực của mình, cúi đầu hôn khẽ lên trán cô một cái: "Chớ suy nghĩ nhiều quá, đều là chuyện của quá khứ, bây giờ bên cạnh em có nhiều người quan tâm yêu thích em như vậy, em không nên dùng thời gian vào những người em không thích, em nói có đúng không?"

Đại Kiều đột nhiên không kịp chuẩn bị bị nhét vào trong một lồng ngực ấm áp, trên mặt nhẹ nhàng va vào lồng ngực rắn chắc của anh, chóp mũi quanh quẩn hương vị xà phòng.

Khuôn mặt cô “bụp” một cái liền đỏ, âm thanh rầu rĩ nói: "Anh Hoắc Trì, anh nói đúng, là em trong lúc nhất thời đi vào ngõ cụt, em không nên suy nghĩ lung tung."

Hơi thở của cô quanh quẩn trong lồng ngực, để cả người anh run rẩy một hồi: "Em nghĩ như vậy là được rồi, sau này không cho phép một mình lén lút không vui, mặc kệ có chuyện gì, em cũng có thể nói với anh."

Trong lòng Đại Kiều ấm áp: "Anh Hoắc Trì, anh đối với em thật tốt."

Âm thanh Hoắc Trì trầm thấp, dẫn theo một chút khàn khàn: "Đứa nhỏ ngốc, anh không tốt với em thì tốt với ai?"

Khi còn bé đều là ở trong mơ nhìn thấy cô, anh còn tưởng rằng cô vĩnh viễn chỉ có thể sống ở trong mộng của chính mình, anh thật sự không nghĩ tới có một ngày anh có thể ở trong hiện thực sinh hoạt nhìn thấy cô.

Anh còn nhớ lần thứ nhất nhìn thấy cô, ngày đó những người khác đều dùng ánh mắt căm ghét khinh thị nhìn cả nhà bọn họ, cho dù là một đứa nhỏ hồ đồ, cũng bị tác động của người lớn mà nhổ nước miếng vứt tảng đá vào bọn họ.

Chỉ có cô, dùng một đôi mắt đen nhánh phảng phất nói thương xót mà nhìn anh, bên trong không có xem thường, không có căm ghét, chỉ có đồng tình.

Đồng tình trong rất nhiều tình huống cũng không phải là một chuyện tốt, nhưng khi đó bọn họ, chính là muốn chiếm được đồng tình của người khác cũng là một chuyện xa xỉ.

Ở trong mắt anh, cô không giống như những người kia, sau đó quả nhiên chứng minh suy đoán của anh, cô “phần tử tốt” đầu tiên sẽ lén lút cho bọn họ thức ăn.

Ký ức ở nông trường khiến anh ghét cay ghét đắng, nhưng bởi vì có thể gặp được cô, đột nhiên khiến anh cảm thấy rất may mắn.

Đại Kiều dùng tay nhỏ đâm đâm lồng ngực rắn chắc của anh, nói: "Anh Hoắc Trì, nóng quá, anh có thể đừng ôm chặt như vậy hay không?"

Hoắc Trì "bụp” một cái lỗ tai lại đỏ, buông cô ra nói: "Anh. . . nhất thời quên mất, không phải muốn giở trò lưu manh."

Đại Kiều nghe vậy, "Xì xì" một tiếng bật cười: "Anh Hoắc Trì, anh thật đáng yêu."

Hoắc Trì theo chủ nghĩa đại đàn ông nhíu nhíu mày lại: "Đáng yêu là dùng để hình dung cô gái các em chứ?"

Đại Kiều lần thứ hai nở nụ cười, mặt mày cong cong.

Cô đột nhiên đến gần, ở trên mặt anh hôn “chụt” một cái: "Cảm ơn anh, anh Hoắc Trì."

Hoắc Trì vuốt nơi được cô hôn vào, đột nhiên cảm thấy bị nói thành đáng yêu cũng không tệ.

Nếu như một tiếng đáng yêu đổi một cái hôn, anh đồng ý trở thành người đàn ông đáng yêu nhất thế giới.

Bình Luận (0)
Comment