Lúc này mới bắt đầu còn chưa đến nửa giờ, nhanh như vậy liền kết thúc?
Đặc biệt là anh Dương vô cùng không hiểu, vì trừng phạt người đàn bà này, anh ta bận việc hơn nửa ngày, hiện tại mới tiến hành không tới nửa giờ liền kết thúc, không khỏi có chút có lỗi với khổ cực của anh ta.
Anh ta không phải muốn ôm ân oán, chỉ là anh ta cảm thấy người đàn bà kia rõ ràng còn chưa ý thức được sai lầm của chính mình, anh ta dám cam đoan, sau khi trở về, trăm phần trăm bà ta sẽ không thay đổi.
Mẹ La lại vui vẻ có ngoài ý muốn, đồng thời trong lòng rất xem thường Đại Kiều.
Quả nhiên tuổi trẻ chính là vô dụng, bà ta chỉ tùy tiện xin tha vài câu, cô liền tin tưởng.
Ngu xuẩn.
Chỉ có Hoắc Trì rất nhanh hiểu được, gật đầu nói: "Được, trước tiên em lên xe chờ anh, anh rất nhanh sẽ đi qua."
Đại Kiều gật đầu, sau đó cùng anh Dương nói cám ơn, xoay người rời đi.
Hoắc Trì và anh Dương kéo mẹ La từ ao lên, toàn thân mẹ La đều ướt đẫm, còn toả ra mùi vị khó ngửi, vô cùng khiến người ta buồn nôn.
Hoắc Trì xin nhờ anh Dương dùng xe vận tải chở mẹ La tải về nội thành, anh Dương giúp bọn họ ân tình lớn như vậy, anh đương nhiên sẽ không để anh uổng công.
Sau đó, anh cũng không thèm nhìn tới mẹ La một chút, xoay người đi về xe.
Mẹ La một bên lau đi nước bẩn trên mặt, con ngươi lanh lợi chuyển động, vừa nhìn chính đang nghĩ ý đồ xấu.
"Nếu như bà thật sự thông minh, tốt nhất là đừng đi báo cảnh sát. Bà khai ra chuyện gì tôi cũng không sợ, nhà họ Hoắc càng không sợ, chỉ có điều hai nhà không nể mặt mũi thì và cảm thấy con trai của bà còn có thể tiếp tục sống ở thủ đô sao? Còn có chồng bà và một đứa con trai khác, thời điểm làm ra những chuyện ngu xuẩn này bà có suy nghĩ một chút cho bọn họ hay không?"
Anh Dương mấy năm qua làm chuyện làm ăn, người nào chưa từng thấy, liếc mắt là đã nhìn ra mẹ La muốn làm cái gì.
Mẹ La nghe vậy ngẩn ra, có điều trong lòng vẫn không phục lắm: "Hiện tại là Trung Quốc mới, anh còn tưởng rằng là xã hội cũ hồi đó sao, còn có anh nói ra lời này, chỉ là muốn khuyên tôi đừng đi cục cảnh sát báo án, có điều vạn sự dễ thương lượng, nếu như anh. . . Có thể khiến tôi tiêu tán tức giận, tôi có thể cân nhắc buông tha cho anh."
Nói đến phần sau, bà ta vừa nói, một bên làm ra động tác đòi tiền, dáng dấp tham lam ngu xuẩn, rõ rõ ràng ràng hiển lộ ở trên mặt.
Anh Dương nhìn ra nở nụ cười: "Đại tỷ, là tôi sai rồi, tôi vừa nãy không nên lãng phí miệng lưỡi nói cho bà nghe những chuyện kia, bà muốn đi cục cảnh sát liền cứ việc đi. Lên xe."
Anh Dương lên xe vận tải, sau đó mẹ La theo sau muốn ngồi vào vị trí kế bên tài xế, nhưng anh Dương không cho bà ta lên xe, bảo bà ta đi ra hòm xe phía sau.
Mẹ La tức giận đến giơ chân, chỉ vào anh ta liền muốn mắng.
Anh Dương xoay ngang nói: "Con mẹ nó, nếu như bà dám mắng tôi một câu, có tin tôi giết bà chết ngay chỗ này hay không?"
Anh ta hiện tại cảm thấy Hoắc Trì và cô gái kia lòng dạ đều quá mềm yếu, lão yêu bà giống như vậy, liền nên mạnh mẽ đánh một trận, một trận không được thì hai trận.
Lời mắng người của mẹ La kẹt ở trong cổ họng, không lên nổi không xuống được, suýt chút nữa đã nghẹn chết.
Cuối cùng bà ta vẫn phải đi ra ở phía sau thùng hàng.
Thùng hàng kia bình thường dùng để chở ếch xanh, dù cho đã được rửa sạch, nhưng bên trong vẫn tràn ngập một luồng mùi vị khiến người ta buồn nôn.
Mẹ La là một đường nôn ra trở lại nội thành.
Anh Dương nhìn thấy thùng hàng bị nôn đầy ra, trong lòng thầm mắng xúi quẩy, kéo bà ta từ trên xe xuống bỏ ở ven đường, sau đó sẽ cũng không để ý tới bà ta, lái xe nghênh ngang rời đi.
Mẹ La không để ý tới về nhà thay quần áo, lập tức đi đến cảnh cục, muốn đi báo cảnh sát.
Nhưng tuy rằng ở nội thành, khoảng cách đến cục cảnh sát gần nhất cũng phải hai giờ, bà ta muốn ngồi xe đi, nhưng trên người một phân tiền cũng không có.
Chỉ là muốn bà ta buông tha Đại Kiều như thế, làm sao cũng không cam lòng, liền kéo thân thể uể oải hướng cục cảnh sát từng bước một đi đến.
Nhưng bà ta vẫn quá đánh giá cao ý chí của mình, mới đi không tới nửa giờ thì bà ta liền không chịu đựng được.
Bà ta ở trong ao ếch xanh dằn vặt mười mấy phút, tuy rằng thời gian không lâu, vừa vặn trong lòng chịu kinh hãi rất lớn, sau đó lại một đường từ vùng ngoại thành nôn về nội thành.
Hiện tại toàn bộ đầu óc đều muốn nổ, dạ dày cũng thật giống như đang thiêu đốt, cả người vô cùng khó chịu.
Bà ta không chịu đựng được.
Cho nên cuối cùng vẫn xoay chuyển phương hướng, đi về nhà.