Đại Kiều nhấc đôi chân dài bước tới, rồi đứng ở bên ao, nhìn xuống và nói: “Báo cảnh sát? Con mẹ bà, bà cứ thử đi xem!”
Hoắc Trì nghe được Đại Kiều đột nhiên mắng người thì ngẩn ra.
Đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đại Kiều tức giận, cũng là lần đầu anh nhìn thấy Đại Kiều mắng thô bạo như vậy, cảm giác này vô cùng mới mẻ.
Anh Dương cũng sợ hết hồn.
Lúc trước nhìn thấy thiếu nữ trắng nõn nà, nhìn như nhu nhược, đột nhiên lại nâng lên một người phụ nữ chừng một trăm cân, anh ta đã bị dọa sợ rồi, hiện tại lại nghe cô mắng người, con mắt lần thứ hai rơi trên mặt đất.
Lão tổ tông nói đúng, nước biển không thể lường được lượng, người cũng không thể xem tướng mạo, sau này anh ta nhìn thấy cô gái nhỏ, anh ta cũng không dám cảm thấy người ta "mảnh mai" nữa.
"Cô đừng tưởng rằng tôi không dám đi, có bản lĩnh thì cô cứ trói tôi ở đây cả đời, cô đối với tôi như vậy là. . . Là phạm pháp."
Mẹ La tức giận đến cả người đều muốn nổ tung.
Bà ta ở trong ao, tuy rằng không đến nỗi chết đuối, nhưng đầy ao đều là ếch xanh, bà ta thật sự sắp bị ép điên.
Đại Kiều lạnh lùng nói: "Thật sự là phạm pháp, giống như bà đẩy ngã chị họ hại chị ấy sinh non như vậy, đều là phạm pháp."
Mẹ La nghe nói như thế, mí mắt mạnh mẽ nhảy một cái: ". . . Cái kia, cái kia không phải còn chưa sinh non sao?"
Đại Kiều nghe vậy, mặt mày càng ngày càng lạnh lùng: "Không có sinh non, là có thể phủ nhận chuyện ác độc bà từng làm sao? Nhân chứng vật chứng đều có, chỉ cần bà dám đi báo cảnh sát, chúng ta cũng sẽ đi báo cảnh sát bắt bà, đến lúc đó tôi thật sự muốn nhìn một chút, là nhà bà có quyền thế lớn, hay là nhà tôi quyền thế lớn."
Quyền thế là đồ tốt, nhà họ Kiều giao thiệp với nhà họ Hoắc, hoàn toàn đầy đủ khiến bà ta phải thua, chủ yếu nhất chính là cô không hề gây thương tổn gì cho mẹ La.
Sau khi mẹ La rời khỏi đây, nhân chứng vật chứng đều không có, đi báo cảnh sát cũng vô dụng.
Thời điểm cô quyết định dùng biện pháp này, đã nghĩ rõ toàn bộ hậu quả.
Cô rất vui mừng mẹ La sợ sệt ếch xanh, mà không phải rắn hay những động vật có độc kia.
Mẹ La nghe cô nói, tức giận đến suýt chút nữa chảy máu não.
Thứ hèn hạ này, giống y hệt chị họ, mặt ngoài giả vờ dáng vẻ nhu nhược, thật ra nội tâm lại đen tối.
Tính tình của mẹ La rất lớn, coi như đến trình độ này, bà ta còn không biết thỏa hiệp, trái lại tiếp tục chửi ầm lên, các loại nguyền rủa cuồn cuộn không ngừng.
Có điều không tới hai phút, bà ta liền bắt đầu xin tha.
"Cháu gái, thím biết sai rồi, con kéo thím lên đi."
"Thím vừa nãy không nên mắng con, cái miệng này của thím chính là vừa tiện vừa thối, cháu gái cũng đừng tính toán với bà thím này."
"Thím không nên không cẩn thận đẩy ngã chị họ của con, thím bảo đảm, sau này nhất định sẽ đối xử với nó như con gái ruột thịt, tuyệt đối không động vào một sợi tóc của nó."
Tuy rằng ếch xanh không có độc, cũng sẽ không cắn người, nhưng bà ta lại sợ, đặc biệt là mấy cái mụn đen kia, nhìn liền buồn nôn.
Nhiều ếch xanh quay chung quanh ở bên người mình như vậy, suýt chút nữa khiến bà ta phun hết cơm ra ngoài.
Ánh mắt Đại Kiều lạnh lùng nhìn bà ta nói: "Sau khi trở về, bà nhất định phải tự mình xin lỗi chị họ, còn chị ấy có thể tha cho bà hay không là chuyện của chị ấy."
Mẹ La nghe vậy, suýt chút nữa cắn nát một cái răng.
Nhưng tình huống như thế, bà ta không thể không cúi đầu: "Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ xin Đông Hà tha thứ, cầu xin nó tha thứ cho người mẹ chồng này, nếu như nó không tha thứ thì tôi sẽ quỳ gối trước mặt nó xin tha."
Đại Kiều nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía bà ta càng lạnh hơn.
Cô nhớ tới bảy, tám tuổi năm ấy, mẹ ruột đột nhiên đổi tính đối xử với cô rất tốt, thường ở nửa đường chặn cô lại, trong nháy mắt, cô có chút nhẹ dạ.
Nhưng ông bà nội nói với cô, có mấy người trời sinh ác độc, coi như trải qua nhiều chuyện hơn nữa, trừng phạt nhiều hơn nữa thì cũng sẽ không thay đổi, chỉ có thể ngày càng trầm trọng thêm.
Mẹ ruột Phương Tiểu Quyên là như vậy, em gái Tiểu Kiều là như vậy, mà mẹ La trước mắt cũng là người như vậy.
Đột nhiên, cô cảm thấy không còn muốn tiếp tục nữa.
Thời gian quý báu biết bao nhiêu, cô có thể dùng chút thời gian này đi học tập tri thức mới, ở cùng người nhà, tốn thời gian vào người mẹ La quá lãng phí.
Tiếp theo đây liệu chị họ có thể nhẹ dạ lần thứ hai tha thứ mẹ La hay không, vậy thì là chuyện của cô ấy.
Cô quay đầu nói: "Anh Hoắc Trì, anh kéo bà ta lên đi, sau đó nhờ người đuổi bà ta về nội thành, tự chúng ta trở lại."
Ba người khác nghe nói như thế đều ngẩn ra.