Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 628 - Chương 628. Trừng Trị Lão Yêu Bà 4

Chương 628. Trừng trị lão yêu bà 4 Chương 628. Trừng trị lão yêu bà 4

Đại Kiều gật đầu: “Ừ, em muốn học, nhưng không biết nó có khó học lắm không?”

Hoắc Trì quay đầu sang nhìn cô rồi nói: “Em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ học được rất nhanh!”

Bóng dáng của anh phản chiếu ở trong đôi mắt sáng ngời của Đại Kiều, cô cười híp mắt: “Anh Hoắc Trì, dạo gần đây miệng của anh càng ngày càng ngọt, không biết là anh đã ăn bao nhiêu mật rồi!”

Lỗ tai của Hoắc Trì đỏ ửng lên một chút: “Cũng không nhiều, khoảng chừng một trăm lọ thôi.”

Đại Kiều nghe anh nói vậy, thì phì cười một tiếng.

Dọc đường đi, cả hai người cười cười nói nói, cuối cùng cũng tới được trại nuôi trồng trước khi trời hửng sáng.

——

Cha của chủ trang trại nuôi trồng này đã được Hoắc Hoa Thanh giúp đỡ vào năm ấy, họ vẫn luôn nghĩ cách để báo đáp lại ân tình này.

Năm đó, nhà họ Hoắc bị xem là kẻ xấu, và được đưa đến nông trường, vì bọn họ là người thấp cổ bé họng nên không thể làm gì được, bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng đã có thể giúp một tay rồi.

Chủ của trang trại nuôi trồng này họ Dương, Hoắc Trì gọi anh ta là anh Dương.

Đại Kiều cũng rất lễ phép, cô gọi anh ta một tiếng anh Dương theo anh.

Anh Dương nhìn Đại Kiều, sâu trong đôi mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc vì sắc đẹp của cô.

Nhưng rất nhanh, anh ta đã dời mắt sang chỗ khác: “Ngày hôm qua, anh đã dọn dẹp sân xong hết rồi, bây giờ hai người có thể đưa người tới đây, hơn nữa hiện tại ở đây cũng chỉ có ba người chúng ta, sẽ không có ai thấy hoặc là nghe được đâu!”

Vì không để chuyện này bị truyền đi, anh ta đã đuổi cả người nhà của mình ra ngoài, thế nên dù hôm nay mẹ La có gào hét bể làng thì cũng sẽ không có ai tới cứu bà ta!

Đại Kiều dùng dây thừng để trói tay chân của mẹ La lại, vì để đề phòng bà thoát được, cô còn cố ý thắt nút không thể tháo!

Anh Dương thấy dây thừng đã được buộc chặt, muốn đi tới giúp cô cõng người lên, ai ngờ anh ta còn chưa kịp đi tới, thì đã thấy cô gái trẻ mềm yếu vác người phụ nữ già kia lên rồi!

Anh Dương: ???

Chẳng lẽ anh ta vẫn đang nằm mơ sao?

Hoắc Trì thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của anh Dương thì vội giải thích: “Trời sinh cô ấy có sức lực lớn, phiền anh Dương dẫn đường cho chúng tôi một chút.”

Lúc này anh Dương mới hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp sợ, anh ta gật đầu lia lịa và nói: “Được được, đi bên này.”

Anh ta dẫn Hoắc Trì và Đại Kiều đi tới cái ao nuôi lớn nhất.

Vì ghét người phụ nữ này, rạng sáng hôm nay anh ta đã bắt đầu đem hết toàn bộ số ếch tới đây, thế nên bây giờ ở trong cái ao này có ít nhất một nghìn con ếch.

Cho dù anh ta không phải là người sợ ếch, nhưng khi thấy một đống ếch tụ tập ở một chỗ vào lúc này, thì anh ta cũng không nhịn được mà nổi hết cả da gà.

Ếch được nuôi trong trại này chủ yếu được chia làm hai loại, theo thứ tự là ếch đốm đen và ếch đốm hổ.

Toàn thân của con ếch đốm đen thì đen xì, trông còn ghê hơn cả ếch xanh.

Hoắc Trì nhìn thấy một ao đầy ếch, thì đã cảm thấy da đầu bắt đầu tê dại.

Anh quay sang nói với Đại Kiều: “Em đưa bà ta cho anh đi, sau đó em đứng ở đây đợi anh là được!”

Mặc dù Đại Kiều không phải là một cô gái trẻ yếu đuối, nhưng khi thấy một ao đầy ếch ở xa xa, cuối cùng cô vẫn giao mẹ La lại cho anh.

Hoắc Trì cũng không vác mẹ La lên, mà anh kéo mẹ La đến bên ao, sau đó mặc cái phao cứu sinh vào cho bà ta, rồi quăng bà ta vào trong ao.

Chỉ nghe một tiếng “Bỏm”, mẹ La rơi xuống ao, đám ếch ở trong ao cũng vì bị dọa sợ mà nhảy tứ phía.

Bị nước ở ao lạnh như băng bao quanh lấy, mẹ La lập tức bị đánh thức.

Bà ta ngẩn người, vẫn còn chưa kịp phản ứng xem mình đang ở đâu, nhưng khi thấy cả đống con ếch đang nhảy tới nhảy lui ở trước mặt bà ta, bà ta lập tức hét lên một một trận giống như tiếng giết heo.

“A a a… Người đâu, cứu mạng!”

Mẹ La sợ hãi vô cùng.

Bà ta cố gắng giãy giụa, nhưng ngọ nguậy một hồi, bà ta mới phát hiện ra tay chân của mình đã bị trói, trên người bà ta còn mang một cái phao cứu sinh màu đen!

Bà ta càng giãy giụa, đám ếch xung quanh lại càng nhảy lên nhiều hơn.

Có vài con nhảy vào mặt mặt bà ta, có vài con nhảy lên trên đầu, đến cùng đi, còn có một vài con nằm ở trên mặt và trong mắt bà ta, đây quả thật là một cơn ác mộng.”

“A a a a!”

Mẹ La hét to hơn nữa, đồng thời cái bóng của tuổi thơ cũng hiện lên ở trong đầu bà ta, bà ta không muốn ở đây thêm một giây nào nữa!

Sau đó, bà ta nhìn thấy Đại Kiều đang đứng cách đó không xa.

Bà ta ngẩn người, sau đó mở miệng mắng chửi cô xối xả: “Là cô! Quả nhiên là cô! Tôi cảnh cáo cô, tốt hơn hết là cô nên lập tức thả tôi ra ngoài, nếu không tôi sẽ quay về đồn cảnh sát để báo cảnh sát!”

Bình Luận (0)
Comment