Nhưng hiện giờ cậu cô ta bị sa thải, sau này cô ta không có cách nào lấy cậu ra để khoe khoang nữa rồi, thảm hại hơn chính là, sau này sẽ không có ai mua quần áo xinh đẹp và trả phí sinh hoạt cho cô ta nữa rồi!
Cô ta không cách nào tiếp thu được sự thật này!
Chỉ là cô ta còn chưa lao đi, đã bị cậu giữ lại: “Cái đồ ngu xuẩn này, đến lúc này, cháu còn dám đi trêu chọc cô ta, cháu muốn thấy anh trai mình cũng bị trường học sa thải mới vui đúng không?”
Vương Tiên Tiên tỏ vẻ không thể tin được nhìn cậu mình.
Từ khi cô ta có ký ức, cậu chưa từng nặng lời với cô ta một lần, càng đừng nói đến mắng cô ta.
Hiện giờ cậu mắng cô ta là ngu xuẩn!
Tiêu Đại Dương trước kia xuân phong đắc ý, đương nhiên nguyện ý chiều chuộng cô cháu gái này, nhưng hiện giờ ông ta mất hết danh dự, ngay cả công việc cũng mất, làm gì còn tâm trạng đi dỗ đứa trẻ con.
Ông ta bị tố cáo, là bởi vì ông ta đã làm sai, chuyện này tẩy thế nào cũng không sạch được.
Hiện giờ đành phải cố gắng bảo vệ thế hệ sau.
Nếu Vương Tiên Tiên chạy tới mắng đứa bé Đại Kiều kia, đến lúc đó ai dám đảm bảo những người kia sẽ không ra tay đối phó bọn họ.
Ông ta không dám đánh cuộc.
Vương Tiên Tiên không phục lắm, nhưng người nhà không phải khuyên cô ta thì là mắng, còn uy hiếp nếu cô ta thật sự làm như vậy, sẽ để cô ta thôi học!
Mãi đến một khắc kia cô ta mới biết được, trong mắt nhà người, cô cô ta cũng không quan trọng như cô ta đã tưởng.
Vương Tiên Tiên chịu đả kích lớn, bị bệnh một trận, sau khi trở về, không còn nhằm vào Đại Kiều nữa.
Đại Kiều và Thái Như Nam đều cảm thấy rất kỳ quái với chuyện này.
Nhưng bởi vì cô ta không giở trò, Trần Tiểu Lan và Tống Ngọc Liên cũng không làm nên sóng gió gì, quan hệ trong ký túc xá dần dần hài hòa lên.
Đương nhiên, mấy người làm bạn đương nhiên là không có khả năng, nhưng ít nhất cũng sẽ không còn âm dương quái khí giống trước kia.
Như vậy cũng đủ rồi.
——
Đường Hãn Hải vẫn luôn bắt đàn em canh giữ bên ngoài đại học Kinh Hoa, vừa thấy Thái Như Nam, phải nhanh chóng thông báo cho hắn ta.
Hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng ôm cây đợi thỏ đợi được Thái Như Nam.
Đường Hãn Hải xông lên vốn muốn chào hỏi cô ấy, nhưng nghĩ một hồi, hắn ta cảm thấy cách lên sân này không đủ phong cách.
Vì thế hắn ta nhanh trí, chạy lên cướp túi trái cây trong tay Thái Như Nam, sau đó quay đầu lại cười tà mị với cô ấy: “Tới bắt tôi đi, đuổi được tôi sẽ trả cho cậu…… Ha ha ha……”
Thái Như Nam bị hoảng sợ, chờ đến khi thấy rõ là Đường Hãn Hải, tức giận đến đỏ mặt.
Nhưng không đợi cô ấy xông lên, trong đầu đột nhiên nhảy ra câu mà Đại Kiều nói với cô ấy: Không cần ủ rũ, đối tượng của cậu sẽ xuất hiện rất nhanh thôi.
Thái Như Nam nhìn Đường Hãn Hải đang cười hì hì, cả người ngơ ngẩn.
Như sấm vang giữa trời!
Thái Như Nam rùng mình một cái, sau đó xoay người chạy mất, ngay cả trái cây cũng không cần!
Lời mà Đại Kiều nói, nhất định sẽ không ứng nghiệm trên người tên ngu ngốc này, Thái Như Nam này dù cả đời không lấy chồng, cũng sẽ không gả cho tên ngốc kia!
Trong tưởng tượng của Đường Hãn Hải, đầu tiên hắn ta sẽ cướp đồ của Thái Như Nam, sau đó Thái Như Nam đuổi theo hắn ta, đuổi theo rồi té ngã, sau đó hắn ta sẽ quay lại đỡ cô ấy lên, xử lý miệng vết thương cho cô ấy, diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau đó Thái Như Nam thấy hắn ta săn sóc như vậy, sẽ có hảo cảm với hắn , sau đó bọn họ sẽ làm bạn, sau đó nữa hắn ta sẽ nhân việc cô ấy quen Đại Kiều, thuận tiện nhờ cô ấy dạy mình chút chiêu trò!
Trong lòng hắn, kế hoạch này gần như hoàn mỹ không một kẽ hở, nhưng sao vừa mới bắt đầu, Thái Như Nam đã không làm theo kịch bản?
Đường Hãn Hải ngẩn ra một chút, vội vàng cầm trái cây đuổi theo: “Bạn học Thái, cậu đừng chạy, còn trái cây của cậu thì sao?”
Nghe thấy hắn gọi, Thái Như Nam chạy càng nhanh hơn, dưới chân như bôi dầu, rất nhanh đã chạy vào trong trường học.
Bảo vệ thấy dáng vẻ cô ấy kinh hoảng, vội mở miệng hỏi cô ấy làm sao vậy.
Thái Như Nam thở hổn hển chỉ vào Đường Hãn Hải đang đuổi theo, nói: “Người kia là lưu manh, hắn cướp trái cây của cháu, còn đuổi theo đến tận đây, chú bảo vệ, làm phiền chú ngăn hắn lại giúp cháu!”
Cho nên khi Đường Hãn Hải chạy đến suýt chút tắt thở tới, đã bị chú bảo vệ dùng một chiêu rồng mạnh bắt hổ tóm gọn, sau đó túm hai tay hắn ta ra sau lưng, hắn ta lập tức kêu như heo bị chọc tiết!
Thái Như Nam vốn muốn chạy, đột nhiên nhìn thấy trái cây rơi trên mặt đất, do dự một chút rồi chạy quay lại nhặt trái cây lên, lại đá một cái vào chỗ yếu ớt của hắn ta, sau đó quay người chạy như điên.