“A a a……” Đường Hãn Hải phát ra âm thanh gào rống tuyệt vọng của con trai, “Thái, Thái……” Như Nam, cậu quay lại cho tôi!
Chú bảo vệ cũng thấy đau thay hắn ta, còn chuẩn bị mang hắn ta tới Cục Cảnh Sát.
Đường Hãn Hải nhất định không muốn bị đưa đi, đành phải cái khó ló cái khôn nói: “Cháu là đối tượng của cô ấy, cô ấy tên Thái Thái, hai chúng cháu chỉ đang giận dỗi!”
Chú bảo vệ nghi ngờ nhìn hắn ta, vẻ mặt không tin.
Đường Hãn Hải nghiêng về một phía vừa hít khí lạnh, vừa nói: “Là thật mà, cháu còn biết cô ấy là sinh viên năm nhất ngành tiếng Anh, chú, ngày thường chúng cháu thích chơi trò chơi lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành này, cô ấy thích đá cháu!”
Chú bảo vệ nhìn hắn ta như thiểu năng trí tuệ: “……”
Cuối cùng Đường Hãn Hải chỉ có thể gọi người thân làm giảng viên ở đại học Kinh Hoa ra đảm bảo cho hắn ta nên mới không bị đưa đến Cục Cảnh Sát.
Thái Như Nam chạy thục mạng về ký túc xá.
Đại Kiều thấy cô ấy như vậy, vội hỏi: “Cậu làm sao vậy? Sao mà chạy như có quỷ đuổi phía sau thế?”
Thái Như Nam thở hổn hển nói: “Có quỷ! Không, còn đáng sợ hơn quỷ!”
Nhưng chuyện Đường Hãn Hải tìm cô ấy, cô ấy không định nói cho Đại Kiều biết, chủ yếu là cô ấy không có mặt mũi nói ra chuyện khi nhìn thấy Đường Hãn Hải liền nhớ tới chuyện đối tượng mà cô đã nói.
Cô ấy sợ Đại Kiều sẽ hiểu lầm mình coi trọng Đường Hãn Hải!
Đại Kiều thấy cô ấy không giống bị bắt nạt, trên người cũng không có vết thương, cho nên không tiếp tục truy hỏi nữa.
Đáng thương cho Thái Như Nam, đêm đó mơ ác mộng.
Cô ấy mơ thấy mình kết hôn với Đường Hãn Hải, sợ tới mức chảy đầy mồ hôi lạnh cả người.
——
Kiều Chấn Quân đã xử lý tốt mọi chuyện, con gái nuôi Ngụy Xuân Mai mà hai ông bà nhà họ Ngụy nhận nuôi, năng lực còn tốt hơn ông tưởng tượng.
Điểm yếu của Ngụy Xuân Mai là không có nhiều kiến thức, trước khi được hai ông bà nhà họ Ngụy nhận nuôi vẫn luôn sinh sống ở thôn núi.
Nhưng cô ấy rất thông minh, học tập rất nhanh, quan trọng nhất là cô ấy có thể chịu khổ nhọc.
Chữ mà cô ấy biết không nhiều lắm, nên chỉ cần có thời gian nhàn rỗi cô ấy sẽ học chữ, còn không sợ mất mặt mà học tập cùng con trai, lúc mới tới, cô ấy chỉ có thể viết tên của mình, nhưng hiện tại cô ấy đã có thể đọc hiểu toàn bộ báo chí.
Cô ấy làm việc quyết đoán không hàm hồ, nên làm như thế nào sẽ làm như thế, gặp chuyện cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm, là người lãnh đạo cực kỳ có quyết đoán.
Kiều Chấn Quân rất vừa lòng với năng lực của cô ấy, cho nên giao cửa hàng khá lớn kia cho cô ấy xử lý.
Ngụy Xuân Mai biết mình thông qua khảo nghiệm, kích động đến đỏ mắt: “Anh hai Kiều, cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh!”
Kiều Chấn Quân xấu hổ xua tay: “Không cần cảm ơn tôi, là do cô có bản lĩnh, nếu năng lực của cô không được, tôi cũng không dám giao cửa hàng cho cô!”
Ngụy Xuân Mai đỏ mắt bảo đảm: “Em nhất định sẽ không phụ phần tín nhiệm này của anh!”
Ngụy Xuân Mai bên này thì dễ rồi, vấn đề là La Khánh bên kia.
La Khánh có năng lực, nhưng vấn đề là tuổi tác không nhỏ, làm việc tương đối bảo thủ, nếu giao cửa hàng cho ông ta, đảm bảo ổn định thì không thành vấn đề, nhưng có lẽ sẽ không có sáng tạo.
Trước đó lúc xảy ra chuyện của Kiều Đông Hà và bà La, ông đã định lấy lại cửa hàng, nhưng Lâm Tuệ khuyên bảo ông.
Bà ấy nói bọn họ làm chú thím Kiều Đông Hà, không nên chủ động nhúng tay vào.
Đây không phải không chống lưng cho cô ấy, mà là khi mọi chuyện còn chưa tới mức tệ nhất, bọn họ tốt nhất không cần xuống nước, nếu không sẽ chỉ quấy cho vũng nước này càng thêm đục.
Thử nghĩ một chút, nếu bọn họ bởi vì Kiều Đông Hà bị ức hiếp nên đuổi La Khánh đi, cứ như vậy, ngoại trừ bà La, những người khác của nhà họ La cũng sẽ có khúc mắc với Kiều Đông Hà, thậm chí có lẽ trong lòng La Tuấn Lương cũng sẽ ít nhiều không thoải mái.
Trừ phi Kiều Đông Hà muốn ly hôn với La Tuấn Lương, hoặc là Kiều Đông Hà chủ động mở miệng nói bọn họ đuổi La Khánh đi, nếu không bọn họ tốt nhất nên án binh bất động.
Thế gian này có rất nhiều người làm chuyện tốt lại mang tiếng xấu, hoặc là tốn công vô ích, dù là loại nào, bà ấy đều không muốn.
Kiều Chấn Quân cẩn thận suy nghĩ lời Lâm Tuệ nói một chút, cảm thấy rất có đạo lý, còn cười nói bà ấy chính là hiền thê của mình.
Ông trước sau có hai người vợ, tính cách hai người khác nhau như trời với đất.
Phương Tiểu Quyên chỉ biết oán trách ông không có bản lĩnh, mỗi ngày nói mãi tính cách ông chất phác không làm người ta thích, nhưng Lâm Tuệ chưa bao giờ nói như vậy, nếu ông gặp chuyện khó khăn, bà ấy sẽ cùng ông nghĩ cách, sau đó cổ vũ ông.