Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 640 - Chương 640. Thu Tới

Chương 640. Thu tới Chương 640. Thu tới

Hiện tại nhớ tới, may mắn mà lúc trước cha mẹ kiên quyết bắt ông ly hôn, nếu không có lẽ hiện tại ông vẫn sống cuộc sống gà bay chó sủa!

Sự thật cũng chứng minh, cách làm của Lâm Tuệ mới là chính xác nhất.

Kiều Đông Hà quả nhiên lựa chọn tha thứ cho La Tuấn Lương, nếu lúc trước ông xúc động đuổi La Khánh đi, hiện giờ ông sẽ không đúng bên nào.

Sau khi thương lượng với Lâm Tuệ, bọn họ cuối cùng vẫn quyết định giao một cửa hàng khác cho La Khánh.

Lúc La Khánh thấy Kiều Chấn Quân, trong lòng thật ra rất thấp thỏm.

Ngay từ đầu khi biết Kiều Chấn Quân giao cửa hàng tốt hơn cho người phụ nữ đến từ thôn núi kia, trong lòng ông ta không phục lắm, âm thầm phân cao thấp, thề nhất định phải kinh doanh cửa hàng tốt hơn, để ông thấy thực lực của mình!

Nhưng hiện thực hung hăng cho ông ta một cái tát, cửa hàng ông ta kinh doanh tuy không lỗ vốn, nhưng cũng không kiếm thêm tiền, bị người phụ nữ thôn núi kia bỏ xa một đoạn.

Ông ta xấu hổ đến mặt già cũng đỏ.

Mà ngay sau đó lại xảy ra chuyện vợ ông ta đẩy ngã con dâu, ông ta vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ, cảm thấy vợ sẽ cho ông ta thêm phiền toái.

Lúc ấy ông ta cho rằng nhà họ Kiều nhất định sẽ lấy lại cửa hàng, nhưng không nghĩ tới nhà họ Kiều không làm như vậy, hiện tại còn quyết định giao quyền kinh doanh cửa hàng cho ông ta!

La Khánh kích động không ngừng xoa tay: “Chấn Quân à, tôi cũng không biết nên cảm tạ ông như thế nào mới tốt, vợ tôi làm ra chuyện như vậy, ông vẫn còn muốn giao cửa hàng cho tôi, tôi……”

Kiều Chấn Quân vỗ vỗ bờ vai của ông ta, nói: “Hai chuyện khác nhau, nhưng sau này ông vẫn phải giúp tôi lo liệu cửa hàng cho tốt, nếu không dù là thông gia, tôi cũng sẽ không mắt nhắm mắt mở!

La Khánh dùng cổ tay áo xoa khóe mắt, vỗ ngực bảo đảm: “Tôi nhất định sẽ không khiến cửa hàng này bị hủy trong tay tôi!”

Lại qua một tháng.

Thấy Ngụy Xuân Mai và La Khánh đã hoàn toàn vào việc, Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ dự định về thủ đô.

Trước khi bọn họ quay về, Kiều Chấn Dân mang theo một nhà bốn người tới đây một chuyến.

Kiều Chấn Dân nhìn thoáng qua xung quanh, rất cảm khái nói: “Không nghĩ tới em lại là người tiến bước chậm nhất!”

Trước kia trong ba anh em bọn họ, ông là người đầu tiên rời khỏi nông thôn, là người đầu tiên tìm được công việc công nhân ở trấn trên, sau này ông cũng luôn đi phía trước các anh.

Trong mặt mọi người, ông là người có tiền đồ nhất trong mấy anh em, anh cả ông là người không có “Tiền đồ” nhất, ai ngờ đến, người đầu tiên tới thủ đô an gia lập nghiệp, lại là nhà anh cả!

Hiện giờ anh hai cũng sắp dọn đi, cũng chỉ dư lại ông!

Kiều Chấn Quân cười nói: “Vậy em phải bước chân nhanh hơn để đuổi kịp!”

Kiều Chấn Dân gật đầu: “Em cũng tính như vậy, mọi người chờ xem, muộn nhất là sang năm, phòng năm chúng em cũng sẽ dọn đến thủ đô!”

Công ty vận chuyển của bọn họ phát triển cực kỳ tốt, nhưng cũng vì đã ký hợp đồng với chính phủ huyện Nam Sơn, hơn nữa vì vấn đề chiếm thị trường, bọn họ không thể rời đi ngay lúc này được.

Nhưng dựa theo tốc độ phát triển này, sang năm có lẽ bọn họ có thể tới thủ đô mở công ty chi nhánh!

Từ sau khi cháu gái Đại Kiều tới thủ đô học, Kiều Đông Uyển cũng ít nói hơn rất nhiều, chỉ có khi gọi điện thoại cho Đại Kiều, hoặc là nhận được thư của Đại Kiều, cô bé mới có thể vui vẻ.

Nhìn thấy trong lòng con gái, người làm cha này còn không bằng cháu gái, trong lòng ông ê ẩm.

Nhưng cũng vì thế mà ông hạ quyết tâm phải dọn đến thủ đô, để con gái có thể vui vẻ hơn.

Sau khi cả nhà Kiều Chấn Dân rời đi, hôm sau Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ ngồi xe lửa lên phương Bắc.

Thời gian vừa bước vào tháng 11, không khí mùa thu càng rõ rệt, thời tiết cũng lạnh hơn.

Trời đất giống như thay quần áo màu vàng, đi ở vườn trường, phóng mắt nhìn, khắp nơi đều là lá vàng rụng.

Đại Kiều ngồi trong thư viện chuyên chú đọc sách.

Trong trường đại học, chỗ cô thích nhất là thư viện, nếu nơi này không khóa, có lẽ cô có thể ở chỗ này cả ngày.

Đại học Kinh Hoa không hổ là trường học lâu đời trăm năm, số lượng sách trong thư viện phải đứng số 1, số 2 cả nước, rất nhiều sách không thể tìm thấy ở ngoài, đều có thể tìm được ở chỗ này.

Đối với cô mà nói, đây quả thực chính là bảo tàng rất lớn.

Ánh nắng mùa thu chiếu vào qua cửa kính, như lụa mỏng quanh quẩn trên người cô, chiếu rọi khiến làn da cô càng thêm trắng nõn như ngọc, cả người giống như được mạ một lớp ánh sáng vàng.

Những bạn học khác trong thư viện thấy vậy, đều bị hình ảnh tốt đẹp này hấp dẫn.

Nhưng mọi người cũng chỉ xem thêm vài lần, sau đó lại tiếp tục đọc sách.

Thời buổi này, cơ hội đọc sách không nhiều lắm, có thể vào đại học, càng là một chuyện cực kỳ may mắn, cho nên phần lớn người đều sẽ không lãng phí cơ hội như vậy.

Bình Luận (0)
Comment