Thật ra nhà họ Kiều xưa nay không nghĩ dựa vào giao thiệp với nhà họ Hoắc hoặc là nhà họ Mao để đi đối phó nhà họ Triệu, có điều nếu như lần này Giám đốc Triệu không tự mình lại đây xin lỗi, Hoắc Trì bên kia thật sự sẽ ra tay.
Đối tượng của mình bị người ta đùa giỡn ở trước mặt mọi người, anh làm một người đàn ông làm sao có khả năng không hề làm gì?
——
Sau khi Giám đốc Triệu trở về, lập tức nhốt Triệu Sơ Dương vào trong phòng, sau đó khóa cửa phòng, không cho anh ta đi ra.
Triệu Sơ Dương quả thực muốn tức điên.
Ở trong phòng vừa đập đồ lại vừa la to, còn la hét nếu như không thả anh ta đi ra ngoài, anh ta sẽ chết ngay bây giờ ở trước mặt bọn họ.
Giám đốc Triệu bảo anh ta cứ việc động thủ, nếu như anh ta chết rồi, ông ta sẽ mua cho em trai mình một phần mộ tốt.
Mẹ Triệu tức giận đến suýt chút nữa phát tác bệnh tim, một bên dùng gậy đánh con cả, một bên kêu người đi lấy búa tới đập cửa.
Giám đốc Triệu rốt cục tức giận: "Ngày hôm nay con phải nhốt nó ở đây, nếu như ai dám thả Triệu Sơ Dương ra, ngày mai con sẽ dọn ra ở riêng."
Hai chữ ở riêng vừa ra khỏi miệng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Sơ Dương phát rồ ở trong phòng cũng yên tĩnh.
Mẹ Triệu hai tay run run chỉ vào ông ta: “Mày. . . Mày đây là muốn mạng già của mẹ."
Giám đốc Triệu nói: "Mẹ, mẹ cũng là đang muốn lấy mạng già của con. Con biết trong mắt mẹ chỉ có một đứa con trai Triệu Sơ Dương, tài sản của cha mẹ toàn bộ đều muốn để lại cho nó, con không thèm khát, nhưng công ty Hải Thăng là do một mình con gầy dựng lên, gian nhà này là một mình con tự tạo, Triệu Sơ Dương đừng nghĩ đến có thể lấy một phân tiền. Sau này cho dù nó chết đói ở đầu đường, cũng đừng nghĩ con làm anh trai này sẽ liếc mắt nhìn nó một cái."
Mẹ Triệu tức giận đến cả người run cầm cập, lập tức ngất đi.
Sau đó bất luận mẹ Triệu dùng cách tuyệt thực cũng được, thắt cổ cũng được, Giám đốc Triệu không thả Triệu Sơ Dương đi ra ngoài.
Mẹ Triệu xem lần này con cả đã quyết tâm, bà ta cũng không dám thả con trai nhỏ của mình ra, chỉ lo lắng con cả sẽ thật sự dọn ra ở riêng.
Kết quả điều tra rất nhanh đã có, người tiết lộ tin tức chính là thư ký của Giám đốc Triệu, Giám đốc Triệu dựa theo hợp đồng khiến cô ta phải bồi thường tổn thất của công ty, sau đó bảo cô ta cút đi.
Đây mới là bắt đầu, sau khi rời khỏi Hải Thăng, cô ta đừng mong có thể tiếp tục sống trong nghề này nữa.
Cho tới Triệu Sơ Dương bên kia, cũng đã làm tốt thị thực, một tuần sau liền có thể tống anh ta ra nước ngoài đi.
Làm tốt những chuyện này xong, ông ta lại tự mình đi một chuyến đến nhà họ Kiều.
Nhà họ Kiều đối với kết quả xử lý này vẫn tính thoả mãn, đồng thời nhận lấy bồi thường của bọn họ, Kiều Tú Chi muốn đem cổ phần cho Đại Kiều, Đại Kiều không muốn.
Nhưng cuối cùng Kiều Tú Chi vẫn thay cô nhận lấy.
Cô cảm thấy cô gái có thêm một ít tiền phòng thân vẫn tốt hơn.
Bây giờ Hoắc Trì và nhà họ Hoắc đều đối với Đại Kiều rất tốt, nhưng thế sự khó liệu, lại nói, phụ nữ dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Đại Kiều nghe bà nội nói xong, cô liền nhận lấy cổ phần.
Hai người Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ trở lại thủ đô.
Cặp sinh đôi vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức nhào tới ôm lấy. . . sau đó làm nũng vô cùng, cũng cho thấy bọn họ đã nhớ mẹ mình bao nhiêu
Đặc biệt là Tiết An Húc, hầu như cả người đã biến thành vật trang sức treo ở trên người mẹ.
Đại Kiều cũng đi qua, ôm mẹ cô nói: "Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ, hoan nghênh mọi người về nhà."
"Ngoan, mẹ cũng rất nhớ mấy đứa."
Lâm Tuệ bị mấy đứa trẻ vây quanh ôm, trong lòng hạnh phúc dâng lên.
Mà Kiều Chấn Quân đứng ở một bên duỗi hai tay ra: ". . ."
Tốt xấu gì cũng đến ôm ông một cái đi chứ, ông như vậy rất lúng túng đó có biết không?
Đại Kiều nhìn thấy bộ dáng này của cha cô, che miệng không nhịn được nở nụ cười.
Kiều Chấn Quân bị con gái cười đến càng ngày càng lúng túng, không thể làm gì khác hơn là đảm nhiệm làm công nhân vận tải, mang về đồ vật vào bên trong.
——
Chỉ còn hai ngày nữa thì Triệu Sơ Dương sẽ bị đưa ra nước ngoài đi, trong lòng anh ta tràn ngập phẫn nộ.
Nhưng khoảng thời gian này tới nay, chiêu gì anh ta cũng đã dùng, nhưng anh cả giống như ăn quả cân quyết tâm không thả anh ta đi ra ngoài.
Nhưng anh ta không cam lòng liền xuất ngoại như vậy, cũng không cam lòng liền buông tha Đại Kiều như vậy.
Nếu không phải cô, anh ta cũng sẽ không bị nhốt lại như vậy, cũng sẽ không chật vật bị đưa đi như vậy.
Nếu anh ta không chiếm được cô, vậy anh ta tình nguyện phá huỷ cô.