Chỉ nghe bên ngoài "ầm ầm" một tiếng, sấm vang chớp giật, tiếp theo chính là mưa to phiêu bạt.
Triệu Sơ Dương nghe bên ngoài có tiếng sấm không ngừng, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý kiến hay, anh ta muốn thừa dịp hiện tại mọi người đều không nghe thấy, đập cửa sổ đi ra ngoài.
Anh ta muốn đi tìm Đại Kiều, sau đó gạo nấu thành cơm, anh ta không tin không còn thuần khiết, cô còn có thể từ chối mình.
Anh ta liền cầm lấy cái ghế dùng sức đập cửa sổ thủy tinh, cửa sổ thủy tinh theo tiếng vỡ nát.
Bởi vì bên ngoài có tiếng sấm ầm ầm, thêm vào cửa sổ gian phòng Triệu Sơ Dương cách phòng khách rất xa, cho nên người nhà họ Triệu đều không có nghe thấy âm thanh cửa thủy tinh bị phá nát.
Triệu Sơ Dương lấy ra dây thừng cất ở gầm giường, sau khi cột chắc liền theo dây thừng leo xuống.
Vách tường bị nước mưa xối vào rất trơn trượt, dưới chân anh ta mất thăng bằng, cả người suýt chút nữa không bắt được dây thừng ngã xuống, ngay ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta dùng hai tay níu lấy song sắt.
"Ầm ầm" một tiếng, một đạo sấm sét nổ tung ở chân trời, tiếp theo lại thêm vài đường sấm sét nữa.
Người nhà họ Triệu bị tiếng sấm vang chớp giật làm khiến cho hoảng sợ, sau một khắc, bọn họ liền nghe được tiếng thét chói tai thê thảm.
Sau đó lại "ầm" một tiếng, thật giống có cái gì rơi trên mặt đất phát ra âm thanh.
Mẹ Triệu nói: "Sao mẹ nghe lại giống như là tiếng của Sơ Dương vậy?"
Con dâu Triệu cũng nói mình nghe được, vội vã cầm cây dù đi ra ngoài bên ngoài tra xem rõ ngọn ngành.
Không nhìn đến thì không có gì, vừa nhìn suýt chút nữa mạng nhỏ đều bị dọa sợ.
Chỉ thấy Triệu Sơ Dương nằm trên đất, trên mặt đen thùi, tóc và quần áo nổ tung, đã bất tỉnh nhân sự.
Tim bà ta đập như trống, hai tay kịch liệt bắt đầu run rẩy, suýt chút nữa cây dù trong tay đều cầm không vững.
Chú út đây là bị sấm sét đánh trúng sao?
Bà ta từ trong kinh hoảng phục hồi tinh thần lại, hai chân run rẩy trở lại nói cho những người khác.
Mẹ Triệu nghe thấy con trai nhỏ bị sấm sét đánh trúng, hai mắt đảo một cái liền ngất đi.
Nhà họ Triệu nhất thời hỗn loạn một nùi.
Triệu Sơ Dương cuối cùng cứu lại được một mạng, chỉ là lần này bị chớp đánh trúng, cũng để lại cho anh ta tác dụng phụ trí mạng.
Anh ta bị bệnh liệt dương.
Mẹ Triệu khóc đến con mắt sắp mù, người lập tức già đi mười mấy tuổi.
Giám đốc Triệu đối với năng lực tìm đường chết của em trai này vừa hận vừa bất đắc dĩ, chờ sau khi anh ta khôi phục xuất viện, không để ý đến mẹ mình cầu xin, vẫn đưa anh ta ra nước ngoài.
Mẹ ông ta mắng to ông ta không có lương tâm, ngay cả em trai mình cũng không tha thứ.
Nhưng ông ta biết, nếu như Triệu Sơ Dương tiếp tục ở trong nước, đó mới là sẽ hại anh ta.
——
Đại Kiều không biết chuyện đã xảy ra của nhà họ Triệu, tâm tư của cô đều đặt vào chuyện học tập.
Cô như một khối bọt biển, điên cuồng hấp thu tri thức.
Sau đó tuyết rơi, thủ đô rốt cục bắt đầu mùa đông.
Đại Kiều xưa nay không biết mùa đông thủ đô sẽ lạnh như vậy, cô cũng là lần đầu tiên biết thì ra tuyết có thể rơi lớn như vậy.
Bên ngoài tuyết đã rơi đến đầu gối, phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi bao phủ trong làn áo bạc.
Ở vào tình thế như vậy, cho dù mặc vào quần áo dày nhất cũng sẽ đông đến cả người run cầm cập.
Thái Như Nam vô cùng ngưỡng mộ Đại Kiều: "Nhìn cậu thon thả như thế, làm sao không sợ lạnh chút nào vậy?"
Không chỉ có không sợ lạnh, mùa hè còn không sợ nóng, thời điểm mùa hè, nhiệt độ trên người Đại Kiều hình như thấp hơn người bình thường một chút, tới gần cô đều cảm thấy man mát.
Nhưng vừa đến mùa đông, thân thể của cô còn sẽ tự điều tiết trở nên ấm áp, đây rốt cuộc là thể chất gì vậy.
Thực sự là khiến người ta ước ao gần chết.
Đại Kiều mím môi cười nói: "Người nhà tớ bù đắp thật nhiều dinh dưỡng, chờ sang năm quay về, tớ mang một ít hoa hồng khô cho cậu."
Trải qua một học kỳ ở chung, Đại Kiều rốt cục đã nhận người bạn Thái Như Nam này.
Thái Như Nam vồ tới ôm lấy cô cười nói: "Đại Kiều, tớ thật sự là yêu chết cậu rồi, bằng không tớ gả cho cậu nha."
Đại Kiều cự tuyệt một tiếng: "Không muốn, cậu không đẹp bằng đối tượng của tớ."
Gương mặt Thái Như Nam nhất thời chu lên thành cá nóc.
Thi cuối kỳ sắp đến rồi, bọn học sinh đều vội vàng ôn tập.
Tuy rằng người trong thời đại này rất ít người bị trượt, nhưng ai cũng muốn thi được thành tích tốt nhất, lấy được học bổng của trường học, vậy thì có thể giảm thiểu gánh nặng trong nhà.
Ở trung tuần tháng giêng, Đại Kiều bọn họ rốt cục nghênh đón thi cuối kỳ của học kỳ đầu tiên.
Mà vào lúc này, trong lớp Đại Kiều cũng phát sinh một việc lớn.