Lúc mọi người tiến vào phòng học, đang chuẩn bị cho kì thi, ai ngờ ở ngay lúc này, một giảng viên ở phòng giáo dục đi đến, sau đó gọi lớp trưởng ra ngoài.
Mới đầu mọi người đều không nghĩ nhiều, mà khi mặt lớp trưởng tái nhợt quay về dọn dẹp đồ đạc, mọi người ngay lập tức cảm thấy có chút kỳ quái.
“Lớp trưởng, cậu làm cái gì vậy? Sắp thi rồi, sao cậu lại còn dọn dẹp đồ đạc thế?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ bây giờ giảng viên kia còn gọi cậu đi làm việc giúp ông ta à? Chẳng lẽ ông ta không biết cậu phải tham gia kỳ thi sao?”
“Chính xác, lớp trưởng, cậu đi nói với giảng viên kia một tiếng, ngàn vạn lần không thể bởi vì chuyện khác mà bỏ bê kỳ thi, lấy thành tích của lớp trưởng, nhất định có thể lấy được học bổng!”
Lớp trưởng nghe thấy mọi người nói, vẫn luôn không hề ngẩng đầu lên, cũng không hé răng, chỉ yên lặng thu dọn đồ đạc của chính mình.
Chờ sau khi dọn dẹp xong, vốn là cậu muốn rời đi ngay lập tức, nhưng trong khoảnh khắc nâng chân trái lên kia, cậu dừng lại, xoay người cúi đầu nói với mọi người: “Sau này không thể học tập cùng với mọi người, xin hãy bảo trọng! Còn nữa…… rất xin lỗi mọi người!”
Nói xong, ánh mắt của cậu ta dừng ở trên người Đại Kiều bên phía tay phải, nhưng mà cũng chỉ là nhìn thoáng qua.
Rất mau cậu ta đã quét ánh mắt về, sau đó xoay người bước đi ra ngoài, đầu cũng không quay lại.
Vừa rồi mọi người nghe được lời nói của lớp trưởng, còn tưởng rằng cậuta đang đùa với họ.
Nếu không phải trò đùa, đang êm đẹp nói bảo trọng rồi còn rất xin lỗi làm gì?
Tính cách lớp trưởng tuy rằng không phải là loại người quá hoạt bát, nhưng cậu ta thích độc miệng, thường xuyên cắm một đao vào tim mọi người, mọi người vừa yêu vừa hận cậu ta.
Nhưng lúc này thấy cậu không hề quay đầu lại mà đi, mọi người đều ngơ ngẩn.
Có chuyện gì thế này?
Không đến mười phút nữa là phải làm bài thi, sao ngay lúc này cậu lại đi rồi? Cậu không định thi sao?
Chờ mọi người phục hồi tinh thần lại, giám thị cũng đã đến, mọi người muốn đuổi theo lớp trưởng để hỏi đến cùng cũng không được.
Đại Kiều an tĩnh ngồi ở vị trí của mình, nhớ tới cái liếc mắt nhìn cô của lớp trưởng vừa rồi, trong lòng cô có một dự cảm, cô cảm thấy lớp trưởng sẽ không trở về nữa.
Giám thị ở trên nói không thể gian lận, muốn đi WC thì đi WC nhanh lên, Đại Kiều không tiếng động thở dài một hơi, sau đó thu hồi lực chú ý lại.
Hiện tại quan trọng nhất chính làm bài thi, chuyện khác thi xong hẵng bàn.
Chờ đến khi giám thị thu đến bài thi cuối cùng, sau đó kẹp bài thi đi ra khỏi phòng học, trong phòng học tức khắc vang lên một loạt tiếng kêu rên.
“Ông trời cũng muốn tôi chết đấy hả! Đề thi khó đến như vậy, giáo sư căn bản không hề muốn cho chúng ta ăn tết yên bình đúng không?”
“Tôi đã chết! Tôi viết lung tung gần hết, mẹ nó, vừa rồi đề thi kia có vài bài nằm ngoài chương trình học luôn phải không, giáo sư làm như vậy quá đáng thật đấy!!”
“Chúng ta vẫn còn quá non, trước đó giáo sư nói với chúng ta rằng đề thi lần này không khó, con mẹ nó tôi lại tin là thật!”
“Mọi người tạm thời đừng thảo luận chuyện đề thi nữa, lớp trưởng đến bây giờ còn chưa trở về, tôi muốn đi tìm giáo viên chủ nhiệm hỏi thử xem, các cậu có muốn đi cùng tôi không?”
Đại Kiều đột nhiên đi tới nói chen vào.
Mọi người lúc này mới nhớ tới lớp trưởng vẫn luôn chưa từng trở về, đến giờ mọi người mới ý thức được chuyện này có chút không bình thường.
Toàn bộ 32 người còn lại trong lớp đều tỏ vẻ muốn đi cùng với cô.
Lớp trưởng thích cắm đao bằng miệng, nhưng cậu là một lớp trưởng có trách nhiệm vô cùng, không khí trong lớp được cậu điều hòa rất hữu ái hài hòa, cho nên bây giờ cậu đã xảy ra chuyện, trong lòng mọi người đều rất lo lắng.
Mọi người cùng đi đến khu giáo vụ, nhiều người cùng nhau đi như vậy dẫn tới người qua đường trên đường liên tục liếc mắt nhìn.
Đại Kiều đi ở giữa một đám nam sinh, giống như nữ hoàng chúng tinh củng nguyệt, ánh mắt của mọi người dừng ở trên người cô là nhiều nhất.
Mọi người đi đến phòng Giáo Vụ, giáo viên chủ nhiệm lại không muốn nói cho bọn họ tình hình thực tế, còn bảo bọn họ đừng hỏi bất cứ thứ gì, về sau sẽ biết.
Mọi người nghe được lời nói của giáo viên chủ nhiệm, trong lòng càng thêm hoang mang rối loạn.
Sau khi cả lớp từ khu học tập trở về ký túc xá, phát hiện toàn bộ đồ đạc của lớp trưởng đều đã được dọn đi.
Mọi người đột nhiên ý thức được, chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Chờ tất cả kỳ thi kết thúc, giáo viên chủ nhiệm rốt cuộc nói cho bọn họ biết chân tướng: thư thông báo trúng tuyển của lớp trưởng không phải là của chính cậu, mà là cậu lấy trộm từ người khác!
Nghe được lời nói của giáo viên chủ nhiệm, mọi người hoàn toàn ngây ngốc.
Sao có thể chứ?!