Lớp trưởng mà bọn họ quen biết là người có phẩm chất tốt, giỏi nhiều mặt, là một thanh niên tốt xán lạn đáng tin cậy, sao cậu lại có thể làm ra được chuyện ti tiện đến như vậy?
Nhưng sự thật đặt ở trước mắt, nếu mà cậu không hề lấy trộm, lúc ấy lớp trưởng chắc chắn sẽ phản kháng kịch liệt, tuyệt đối sẽ không không rên một tiếng mà thu dọn đồ đạc rồi đi như thế.
Còn có câu xin lỗi cuối cùng mà cậu nói với mọi người.
Trong lòng mọi người ngũ vị tạp trần, cũng không biết nên nói điều gì.
Bởi vì thi cũng xong hết rồi, mọi người cũng lục tục thu dọn đồ đạc để đi về, chuyện của lớp trưởng cũng cứ như vậy mà dần dần bị mọi người đè ở nơi sâu thẳm trong ký ức.
Đại Kiều nói cho Hoắc Trì chuyện ở lớp học.
Hoắc Trì biết sau, nhàn nhạt nói: “Mặc kệ cậu ta có nỗi khổ riêng gì, lấy trộm thư thông báo trúng tuyển của người khác chính là phạm pháp, người như vậy dù là có lý do lớn bằng trời, cũng không đáng đồng cảm!”
Đại Kiều thở ra một hơi khói trắng: “Em biết, nếu không có chuyện như vậy, mọi người chắc chắn sẽ đi cầu xin thay cậu ấy, trong lòng các bạn học cũng cảm thấy một lời khó nói hết.”
Hoắc Trì ghen vì cô luôn nói về nam sinh khác, bắt tay nhỏ của cô lại bỏ vào trong túi áo khoác của chính mình, nhéo nhéo nói: “Được rồi, người như vậy không đáng để em lo lắng, nếu cậu ta đã thôi học, thì không cần nhắc đến cậu ta nữa.”
Lúc này người đi đường trên đường không nhiều lắm, hai người bọn họ lại dựa vào gần nhau, cho nên không ai phát hiện động tác nhỏ của anh.
“Ừm không đề cập tới, đúng rồi, năm nay ăn tết nhà anh Hoắc Trì cũng muốn tới nhà của em sao?”
Áo khoác của anh ấm áp cực kỳ, Đại Kiều nghiêng đầu nhìn anh một cái, cũng giống như đáp lễ, nhéo tay anh một chút.
Nhưng mà không giống tay của cô mềm mại như là không có xương, tay anh cứng cỏi, nhéo không vui một chút nào.
Những lần ăn tết trước, nhà họ Hoắc đi thật xa đến ở nông thôn đón cùng với nhà họ Kiều, những năm gần đây, mọi người đã ở chung đến mức giống như người một nhà.
Nhưng năm nay nhà họ Kiều dọn đến thủ đô, mọi người đều ở thủ đô, cho nên Đại Kiều mới hỏi câu như vậy.
Hoắc Trì không chút do dự gật đầu: “Tất nhiên là phải cùng nhau đón tết, ngày xưa xa như vậy còn đi được, hiện tại gần lại không tụ ở bên nhau, vậy không phải rất kỳ quái à?”
Đại Kiều vui vẻ gật đầu: “Vâng vâng, anh Hoắc Trì nói đúng.”
Hoắc Trì thấy chung quanh không có ai, ngẩng đầu xoa xoa đầu nhỏ của cô nói: “Đi thu dọn đồ đạc nhanh lên, anh ở dưới chờ em.”
Bởi vì đồ Đại Kiều muốn mang về không nhiều lắm, cho nên lúc Hoắc Trì bảo muốn đi giúp cô thu dọn, Đại Kiều từ chối.
Đại Kiều nghịch ngợm mà làm cái mặt quỷ với anh, sau đó cười chạy.
Hoắc Trì nhìn bóng dáng nghịch ngợm của cô, khóe miệng nâng lên cao.
Thái Như Nam thấy Đại Kiều trở về, vẻ mặt không nỡ nói: “Đại Kiều, tớ không muốn chia xa cậu!”
Đại Kiều ngước mắt nhìn nàng: “Vậy cậu đến nhà tớ ăn tết là được mà?”
Hai mắt Thái Như Nam sáng ngời, ngay sau đó lại lắc đầu: “Như vậy mẹ tớ sẽ dùng chày cán bột đánh gãy cặp chân chó của tớ!”
Đại Kiều nhấp môi nở nụ cười.
Người sẽ dõng dạc lớn tiếng mà nói mình là chó, cũng cũng chỉ có một mình Thái Như Nam.
Mấy người khác trong ký túc xá đều đang trầm mặc mà thu dọn đồ đạc, không ai nói chuyện.
Đã từng cùng chung kẻ địch, trông như kiên cố không phá vỡ nỗi đảng ba người Vương Tiên Tiên, hiện giờ cảm tình trở nên vô cùng lạnh nhạt, ngày thường đi học ăn cơm đều không ở bên nhau.
Đặc biệt là sau khi Tống Ngọc Liên phát hiện Vương Tiên Tiên không còn đưa đồ ăn vặt hoặc là quà nhỏ cho cô ta, cô ta liền không còn làm con hầu cho Vương Tiên Tiên nữa.
Trần Tiểu Lan cũng dần dần xa cách Vương Tiên Tiên, thật đúng là tình chị em plastic.
Đồ của Đại Kiều cùng không nhiều lắm, rất nhanh đã thu dọn xong, nói với Thái Như Nam một tiếng rồi cô đi ra ngoài ký túc xá.
Đi xuống dưới lầu mới phát hiện không trung lại bắt đầu có tuyết bay, một khi gió lạnh thổi qua, một đám người đi trên đường run run biến thành một đàn chim cánh cụt.
Hoắc Trì thấy cô đi xuống, nhanh chóng đi lên phía trước, cởi áo khoác trên người ra vào trên đầu cô nói: “Đi thôi, xe chờ ở bên ngoài.”
Đại Kiều cảm thấy anh Hoắc Trì thật là rất biết quan tâm, trong lòng còn ấm hơn so với uống trà gừng.
——
Đảo mắt là đã đến đêm giao thừa.
Năm nay mọi người hẹn trước đến tứ hợp viện của Kiều Lão Nhị để đoàn tụ.
Hai người Kiều Hồng Hà và Kiều Nguyệt Minh năm nay đều không thể trở về, Kiều Hồng Hà là vì quá xa, mà Kiều Nguyệt Minh là bởi vì con trai nhỏ bị sốt, hiện giờ trời giá rét, bà không dám dẫn thằng bé ra khỏi cửa.
Kiều Chấn Dân lại mang một nhà bốn người qua đây.
Trước đây cha mẹ chồng của Sở Thắng Mỹ rất khó chịu với chuyện này, nhưng khó chịu cũng vô dụng, bây giờ Sở Thắng Mỹ đã không còn bị bọn họ khống chế.
Kiều Đông Uyển nhìn thấy chị gái, đôi mắt thon dài phảng phất chứa đầy ánh sao: “Chị ơi, em mang cho chị rất nhiều đồ ăn vặt của huyện Nam Sơn, chị xem xem chị thích ăn cái gì?”