Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 649 - Chương 649. Tình Chị Em Plastic 3

Chương 649. Tình chị em plastic 3 Chương 649. Tình chị em plastic 3

Nội tâm của cô bé rất nhớ chị gái, nhưng dù như vậy, cô bé vẫn ngại chuyện nói trắng ra.

Đại Kiều nhìn cô bé, phát hiện cô bé lại cao hơn so với nửa năm, nhấp môi cười nói: “Chỉ cần là em mua, chị đều thích ăn!”

Kiều Đông Uyển nghe vậy, ánh sao dưới đáy mắt càng sáng.

Kiều Chấn Dân thấy con gái lớn vừa trở về đã bám dính lấy Đại Kiều, trong lòng lại lần nữa hạ quyết tâm, sang năm nhất định phải dọn đến thủ đô!

Kiều Đông Hà đã gả đi ra ngoài, dựa theo phong tục ngày xưa, cô ấy hẳn là phải cùng La Tuấn Lương về La gia đón năm mới, nhưng bởi vì năm nay đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên cô ấy không muốn trở về.

Hơn nữa hiện giờ cái thai trong bụng cô ấy đã bảy tháng, trời giá rét, chắc chắn không thể trở về, La Tuấn Lương vì chăm sóc cô ấy, cũng đi đến nhà họ Kiều để ăn tết.

Mẹ La biết hai người bọn họ không quay về ăn tết, mắng từ năm trước cho đến đêm giao thừa còn đang mắng, La Khánh thấy bà ta phiền muốn chết, đơn giản cũng không thèm đón tết, trốn đến cửa hàng.

Con trai nhỏ thấy trong nhà mỗi ngày chướng khí mù mịt, cũng trốn đến nhà bạn ở, mẹ La nhìn căn nhà lạnh băng trống vắng, đặt mông ngồi xuống dưới đất, lên tiếng khóc thét lên.

Hàng xóm xung quanh nghe được tiếng khóc đều bĩu môi, lại không có một người nào qua nhà an ủi bà ta, bởi vì mấy tháng qua, các bà đều từng bị mẹ La mắng.

Cho nên hiện tại mọi người không thèm đi làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh!

Chỗ nhà họ Kiều hoà thuận vui vẻ, đến cả Vạn Xuân Cúc cũng không dám làm loạn, nếu mà bà ta dám làm loạn trong ngày quan trọng như vậy, mẹ chồng chắc chắn sẽ đuổi bà ta ra ngoài.

Mảng trọc của Kiều Chấn Quốc còn chưa mọc tóc, một mảng trọc lóc kia trở thành dấu ấn đặc biệt của ông ta, có khách hàng đến tiệm cơm ăn cơm đôi khi không nhớ kỹ tên của tiệm cơm nên nói chính là cái tiệm cơm có ông chủ trọc một mảng đầu đấy mà.

Nếu mà đổi thành những người khác, phỏng chừng sẽ buồn bực muốn chết, cũng may Kiều Chấn Quốc vô tư, chuyện đầu trọc cũng không ảnh hưởng đến việc ăn ngon uống tốt ngủ ngon của ông ta.

Nhưng mà điều đáng nhắc tới chính là quan hệ giữa ông ta và Kiều Hữu Nhục đỡ hơn rất nhiều.

Nhà họ Kiều làm cỗ, chưa bao giờ là chỉ có phụ nữ làm việc, đàn ông gác chân bắt chéo chờ ăn mà là cả nhà đều phải đưa tay giúp đỡ, đến cả Tiểu Mễ Bảo mới 4 tuổi cũng được sai đi làm vằn thắn.

Năm nay nhiệm vụ làm vằn thắn được đám người trẻ trong nhà nhận thầu.

Tay Hoắc Trì rất khéo, khi còn nhỏ có thể nặn cho Đại Kiều mười hai con giáp, hiện tại cũng có thể một tay một cái sủi cảo nhân tiền, sủi cảo làm ra cái nào cũng to đẹp, hình dạng giống như ấn ra từ một khuôn mẫu, vừa chỉnh tề vừa đẹp.

Đại Kiều nhìn thoáng qua anh, lại nhìn thoáng qua những cái chính mình làm, nhỏ tiếng thở dài nói: “Anh Hoắc Trì, tại sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, trình độ làm vằn thắn của em vẫn không so được với anh?”

Hoắc Trì rũ mắt nhìn cô cười nói: “Vậy không phải càng tốt sao, về sau nhà chúng ta thì anh làm vằn thắn, em chờ ăn là được rồi.”

Khi anh nói lời này, giọng nói được ép rất nhỏ, chỉ đủ hai người nghe được.

Đại Kiều ngửa đầu nhìn anh, môi đỏ nở rộ một nụ cười, gian xảo giống như một con hồ ly nhỏ: “Anh Hoắc Trì, mặt anh bẩn rồi, để em lau cho anh.”

Nói xong, cô cũng lau khô tay mà lại dùng bàn tay dính bột mì chạm vào mặt anh.

Hoắc Trì liếc mắt một cái là nhìn ra cô muốn gây sự, nhưng vẫn không có né tránh, mặc kệ cô làm dơ mặt của chính mình.

Đại Kiều chọc một chấm tròn nhỏ ở mũi anh, lại quệt hai chấm tròn nhỏ ở hai bên miệng anh, hình ảnh kai nhìn qua buồn cười vô cùng, cô nhịn không được phụt cười ra.

Vẻ mặt Hoắc Trì bất đắc dĩ mà nhìn cô nghịch, chỉ là đáy mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Kiều Đông Anh ở đối diện thấy một màn như vậy, khóe miệng cũng câu lên.

Lần trở về này, mọi người rõ ràng mà cảm giác được sự thay đổi của Kiều Đông Anh, không phải ngoại hình biến đổi, mà là khí chất quanh người thay đổi.

Trước kia Kiều Đông Anh luôn cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo, khó mà tới gần, người ngoài cảm thấy cô ấy rất lạnh lùng, nhưng nội tâm cô ấy lại tràn ngập tự ti, nhưng lần này trở về, mọi người cảm thấy cô ấy hòa nhã hơn trước nhiều, tươi cười cũng nhiều hơn so với trước đây.

Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nhìn thấy sự biến hóa này, trong lòng hai người đều rất vui vẻ.

Năm nay Tiết Xuyên và Kiều Tú Chi không xuống bếp nấu cỗ, hai người bọn họ ngồi ở trong thư phòng uống trà thưởng tuyết.

Lúc này, Tiết Xuyên đang vẽ tranh Trung Quốc trên giấy Tuyên Thành, vừa nói với vợ: “Chờ Đông Hà sinh con xong, chúng ta liền xuất phát đi du lịch đi.”

Trước đây đã định đi du lịch, chỉ là sau này lại bởi vì các loại chuyện khác nên trì hoãn.

Kiều Tú Chi ngồi ở ghế dựa đối diện ông, trong tay cầm một quyển sách, cười gật đầu: “Cũng được, lần này có chuyện gì cũng không thể hoãn lại.”

Nói xong hai người đối diện cười.

Bên cửa sổ cắm mấy cành đào, đào hồng lặng lẽ nở rộ ra, trong phòng tràn đầy mùi hương.

Bình Luận (0)
Comment