Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 650 - Chương 650. Tình Chị Em Plastic 4

Chương 650. Tình chị em plastic 4 Chương 650. Tình chị em plastic 4

Tới giờ ăn cơm, một phòng đầy người, vô cùng náo nhiệt, ngồi đến ba bàn mới đủ hết người.

Người nhiều, đồ ăn cũng rất phong phú, thịt cá, cơm ngon đồ ăn ngon, hôm nay hai người Lâm Tuệ và An Bình nấu ăn, khả năng nấu ăn của hai người bọn họ đều rất tốt, mọi người đều nhất trí đánh giá cao hương vị của đồ ăn hôm nay.

Tiểu Mễ Bảo ăn tết năm nay xong là đã năm tuổi, khi bé hai tuổi cũng đã học được cách tự mình ăn cơm, lúc này hàm răng như trân châu của bé cắn một cái sủi cảo, mày gắt gao nhíu lại, dường như rất phiền não.

Kiều An kiệt là một người anh tốt, liền hỏi cô bé: “Tiểu Mễ Bảo, em làm sao vậy? Có phải sủi cảo quá nóng hay không, anh thổi cho em nhé?”

Tiểu Mễ Bảo lắc đầu, hai con mắt cười híp lại: “Không nóng một chút nào, anh An Kiệt tốt bụng thật đấy!”

Khuôn mặt nhỏ của Kiều An Kiệt hơi hơi đỏ: “Không nóng là tốt rồi, vậy em ăn nhanh lên đi.”

Nói xong lại gắp cho bé một cái sủi cảo đặt ở trong chén nhỏ.

Tiểu Mễ Bảo nhìn sủi cảo trong chén, đột nhiên bắt chước người lớn thở dài một hơi nói: “Em bé khó xử quá đi mất! Anh An Kiệt, sao anh và anh An Húc lại đều đẹp đến như vậy?”

Mọi người nghe được lời này của bé, liền nhịn không được nở nụ cười, lại hỏi bé khó xử cái gì.

Tiểu Mễ Bảo nói: “Anh An Kiệt và anh An Húc đều rất đẹp, con cũng không biết sau khi lớn lên con nên gả cho ai thì mới tốt!”

“Ha ha ha ha……”

Mọi người nghe lời nói ngây thơ của con trẻ như thế, tức khắc cười vang.

Người làm mẹ như Sở Thắng Mỹ càng là cười nghiêng người ngã lên trên vai Kiều Chấn Dân, cười đến mức nước mắt chảy ra: “Tiểu Mễ Bảo này, anh An Kiệt và anh An Húc đều là anh của con, con không thể gả cho bọn họ!”

Tuy rằng giữa ba người không có huyết thống ràng buộc, nhưng mà trên hộ khẩu dù sao cũng là anh em họ, tất nhiên không thể đủ điều kiện kết hôn.

Tiểu Mễ Bảo ngạc nhiên vô cùng: “Vì sao lại thế? Chị Đại Kiều cũng gọi anh Hoắc Trì là anh, bọn họ có thể kết hôn, vì sao con lại không thể?”

Mọi người nghe vậy, lại là cười đến không ngừng được.

Tiểu Mễ Bảo biết chuyện Đại Kiều sẽ gả cho Hoắc Trì, là nghe Tiểu Đông Vân nói, Tiểu Đông Vân còn nói chính cô bé sẽ cùng gả qua.

Đại Kiều bị mọi người nhìn đến đỏ mặt hồng, đều ngượng ngùng tiếp tục ở lại trong phòng.

Nhưng Hoắc Trì lại rất bình tĩnh, nửa năm qua, trình độ nói lời ngon tiếng ngọt của anh và da mặt của anh đã cùng nhau trưởng thành.

Động tác của anh thành thạo mà lột tôm lột cua cho Đại Kiều, làm chén nhỏ của cô đựng tràn đầy đồ ăn.

Đại Kiều chu miệng nhỏ đỏ hồng lên: “Anh Hoắc Trì, anh đừng bóc cho em nữa, nhiều như vậy, chốc nữa em ăn không hết thì lãng phí.”

Giọng Hoắc Trì nhỏ lại, lời nói giống dỗ con nít: “Không sao mà, ăn không thì đưa cho anh ăn!”

Quả nhiên, một lúc sau Đại Kiều ăn không vô nữa, Hoắc Trì rất bình tĩnh mà gắp đồ ăn trong chén của cô lại để tự ăn, không chê một chút nào.

Mọi người thấy hai người bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, đều lộ ra tươi cười.

Tuy rằng quan hệ giữa hai người Đại Kiều và Hoắc Trì còn chưa chính thức công bố, nhưng mà hiện tại công bố hay không đều như nhau, đến cả Tiểu Mễ Bảo còn biết rồi, cho nên còn công bố gì nữa?

Sau khi cơm nước xong, mọi người cùng nhau ra tay thu dọn chén đũa, sau đó đi vào phòng khách ngồi nói chuyện phiếm chơi bài gác đêm.

Mấy đứa nhỏ đang chơi “bầu cua”, Tiết An Húc không may mắn lắm, thiếu chút nữa quần nhỏ đến quần nhỏ còn phải cởi ra.

Kiều An Kiệt không hổ là đứa trẻ học giỏi nhất thông minh nhất, đến cả chơi loại trò chơi đánh bạc này, cậu còn vận dụng tri thức toán học chẳng qua cậu nói gì, đám nhỏ còn lại cũng nghe không hiểu.

Nhưng mà cuối cùng người thắng nhiều nhất chính là cậu.

Tiểu Mễ Bảo nhìn nhìn anh bé An Húc thua đến quần cộc còn phải cởi, lại nhìn hai tay ôm tiền mừng tuổi anh bé An Kiệt, đột nhiên quyết định, về sau bé sẽ gả cho anh bé An Kiệt!

Nếu mà gả cho anh bé An Kiệt, anh ấy còn có thể giúp bé thắng ít tiền, nếu mà gả cho anh bé An Húc, phỏng chừng đến cả quần nhỏ cũng phải cởi ra.

Sợ sợ.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng pháo bùm bùm, nhà họ Kiều cũng nhanh chóng đi đốt pháo ở ngoài cửa.

An Bình đi đốt pháo, chỉ là lúc chạy bị vướng một chút, thiếu chút nữa đến mông cũng bị nổ tung như hoa.

Mọi người thấy thế, lại là cười không ngừng được.

Không biết bên ngoài sân ai đang phóng pháo hoa, mọi người đều chạy ra sân xem pháo hoa.

Dưới bầu trời đêm đen nhanh, pháo hoa đốt sáng toàn bộ không trung lên, sáng như sao trời, xinh đẹp đến vô cùng.

Chung Khang Đức đang đứng ở bên cạnh Đái Thục Phương đột nhiên nói: “Chúng ta cùng nhau đi qua thơ ấu ngây thơ, khi còn thanh xuân lại lạc mất lẫn nhau, hiện giờ lại ở trước khi về già tìm về bên nhau một lần nữa, em là người bạn tốt nhất của anh, nhưng bất kể là thơ ấu, thanh niên, hay là trung niên, cùng với tuổi già, tình yêu trong mắt trong anh, từ đầu đến cuối đều là hình bóng em, cho nên ——”

Nói tới đây, ông ấy lấy từ trong túi ra một cái hộp màu đỏ, mở ra, sau đó quỳ một gối trước mặt bà nói: “Cho nên, Đái Thục Phương, em có nguyện ý gả cho anh, cho anh cơ hội cùng em đi đến đầu bạc hay không?”

Bình Luận (0)
Comment