Hoắc Hoa Thanh thì lại tặng một bức danh họa cho Đại Kiều, vô giá!
Nhà họ Mao cũng vô cùng hào phóng, bọn họ hợp nhau tặng mọi người một cửa hàng!
Nhà họ Mao còn cảm kích Đại Kiều hơn nhà họ Hoắc.
Bà cụ Mao đến bây giờ còn sống, thời gian sáu năm này, với mọi người của nhà họ Mao mà nói chính là vô cùng trân quý, cho nên năm đó bọn họ mới có thể vừa ra tay đã tặng Đại Kiều một tòa tứ hợp viện!
Hiện giờ cho một căn nữa, cũng là bọn họ cam tâm tình nguyện.
Sau khi Đại Kiều trưng cầu sự đồng ý của bà và ông cô, cuối cùng vẫn nhận món đồ này.
Về phần người nhà họ Kiều, đều chuẩn bị quà cho cô, ít nhất đó là bao lì xì hai đồng của Vạn Xuân Cúc, nhưng Đại Kiều cũng không ghét bỏ, còn ngọt ngào nói cảm ơn với bà ta.
Những người khác từ quần áo tới khăn tay, đến đồ dùng học tập toàn bộ đều có, ngay cả Cô Cô cũng đẻ một cặp trứng gà cho cô!
Đại Kiều cảm thấy mình thật sự quá may mắn!
Tiết Xuyên cũng tặng một bức tranh cho cô, nhưng của ông tặng không phải danh họa gì, mà là bức tranh của ông, Đại Kiều thích vô cùng.
Kiều Tú Chi thì tặng cô một chiếc vòng tay vàng, món quà sinh nhật giống như khi các anh chị em khác mười tám tuổi.
Cặp mắt của Vạn Xuân Cúc nhìn chằm chằm vào cha mẹ chồng, lúc này nhìn thấy quà bọn họ tặng, trong lòng rốt cục yên tâm, bà ta chỉ sợ cha mẹ chồng sẽ bất công!
Tất cả mọi người tặng, cố tình chỉ có Hoắc Trì không tặng.
Anh nói ở bên tai cô: "Quà của anh trễ một chút lại tặng em, nhất định sẽ không khiến em thất vọng!"
Đại Kiều giương môi gật đầu nhỏ: "Đột nhiên trở nên thật chờ mong, anh Hoắc Trì sẽ tặng cho em cái gì?"
Lồng mi dày rậm của Hoắc Trì nhìn cô: "Đêm nay em sẽ biết!"
——
Ăn cơm trưa xong, người nhà họ Mao rời đi trước, nhà bác cả cũng phải đi buôn bán, cho nên cũng rất nhanh liền rời đi.
Chung Khang Đức và Đái Thục Phương đi nhà trẻ hẹn hò thêm, sau khi kết hôn, tình cảm của hai người bọn họ càng ngày càng tốt, trừ công việc ra, hai người đi đến đâu cũng như hình với bóng.
Kiều Đông Hà và La Tuấn Lương cũng dẫn đứa con Tiểu Bảy Cân về, tóm lại mọi người đều đi làm việc của mình.
Tới buổi tối, Hoắc Trì lái xe lại đây chở cô.
Kiều Chấn Quân đưa con gái đến cửa, vẻ mặt không tốt nhìn Hoắc Trì: "Nhớ rõ trước chín giờ phải đưa con bé về, còn có… Dù như thế nào cũng không thể để con bé bị thương tổn!"
Kỳ thật ở trong cái nhìn của ông, người nguy hiểm nhất chính là Hoắc Trì!
Ông tân tân khổ khổ nuôi cải thìa, anh nói cướp liền cướp, thật sự là rất đáng giận!
Hoắc Trì vội vàng gật đầu: "Bác trai yên tâm, trước chín giờ, cháu nhất định sẽ đưa Niệm Niệm về!"
Kiều Chấn Quân càng nhíu chặt mày.
Người này rất tâm cơ, trước kia đều xưng hô với ông là chú Chấn Quân, hôm nay đột nhiên đổi cách gọi, rõ ràng chính là trong lòng có quỷ!
Kiều Niệm Niệm không cảm nhận được mạch nước ngầm giữa hai người bọn họ bắt đầu khởi động, nói với cha cô một tiếng, rồi ngồi trên ghế phó lái.
Kiều Chấn Quân thấy thế lòng chua xót không thôi: Con gái lớn không giữ được!
Hoắc Trì chở Đại Kiều đi vào một tòa hoa viên tư gia.
Trong hoa viên đủ loại hoa nổi tiếng quý giá, có hoa hồng, hoa lan, hoa cúc vân vân, hoa ở bóng đêm lẳng lặng nở rộ, mùi hoa theo gió đêm bay tới, khiến người ta sảng khoái tinh thần, giống như đặt mình trong biển hoa.
Đại Kiều kinh ngạc vui sướng nhìn hoa chung quanh, khóe miệng giơ lên: "Anh Hoắc Trì, anh tìm được ở đâu nơi đẹp như vậy?"
Hoắc Trì không trả lời câu hỏi của cô, một cặp mắt thâm thúy nhìn cô: "Em thích không?"
Đầu nhỏ của Đại Kiều gật lia lịa: "Thích, cực kỳ thích!"
Hoắc Trì vươn một bàn tay về phía cô nói: "Bên trong còn có bất ngờ, nếu em thích, lát nữa chúng ta lại đến thưởng thức!"
Còn có?
Trong lòng Đại Kiều càng tràn ngập chờ mong, đưa tay đặt ở trong tay anh.
Một tay Hoắc Trì nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, khi so sánh tay cô với tay anh, có vẻ nhỏ lại mềm, anh có thể nắm tay cô cả đời như thế.
Hoắc Trì lôi kéo cô đi vào bên cạnh một cái hồ nhỏ.
Bên hồ điểm xuyến chung quanh bằng đèn nhỏ bảy màu, ngọn đèn mông lung mờ mờ, giống như che một lớp lụa mỏng xung quanh, hiện ra ánh sáng nhạt dịu dàng.
Hoắc Trì buông tay cô ra, đi đến bên hồ, vươn tay vén cái thứ bị che dưới bụi cỏ.
Sau đó Đại Kiều lập tức thấy vô số đom đóm bay lên từ trong bụi cỏ.
Đom đóm tản ra ánh sáng, giống như một đám sao từ trên bầu trời rơi xuống, phất phới ở giữa không trung, đẹp đến mức khiến người ta quên cả hô hấp.
"Anh Hoắc Trì, đây là món quà anh nói sao? Em rất thích!"
Đại Kiều giơ tay muốn chạm vào một con đom đóm, đom đóm bị chạm một cái, lập tức bay đi ngay, giống như cô tiên nhỏ nghịch ngợm.
Hoắc Trì đi đến trước mặt cô, đôi đen mắt như mực nhìn cô nói: "Không phải, đó không phải món quà anh chuẩn bị cho em, quà anh là —— bản thân anh."