Kiều Chấn Quân còn mạnh miệng nói: "Anh cũng không nói không cho hai đứa nó ở cùng nhau, nhưng Đại Kiều hiện tại mới mười tám tuổi, đợi thêm bảy, tám năm cũng không muộn."
Lâm Tuệ cũng không nhịn được nữa nở nụ cười: "Năm đó lúc anh đi đến nhà em, cha em cũng nhìn thấy anh không hợp mắt, không nghĩ tới hiện tại liền đến phiên anh. Đại Kiều và Hoắc Trì đều là những đứa trẻ biết chừng mực, anh cũng đừng quá bận tâm."
Kiều Chấn Quân nhớ tới chính mình năm đó, mặt trở nên ngượng ngùng, lúc này mới câm miệng.
Hoắc Trì lái xe, nhớ tới nụ hôn ở vườn hoa, khóe miệng cong lên một đường trở về nhà.
Có Đại Kiều bảo đảm, hiện tại toàn thân anh tràn đầy nhiệt huyết.
Anh nhất định phải làm cho Đại Kiều trải qua cuộc sống tốt nhất.
——
Hoa quế tỏa hương, lập tức đến tháng chín.
Hoắc Trì vừa vào học đi xin nhảy lớp, vốn dĩ học kỳ này anh sẽ lên năm ba, xin sau khi thành công, anh và hai người bạn học đồng thời nhảy lớp đến năm tư.
Thái Như Nam suốt một kỳ nghỉ hè không có nhìn thấy Đại Kiều, nhìn thấy cô, cả người lập tức liền nhào tới: "Đại Kiều, tớ nhớ cậu muốn chết rồi. Sớm biết về nhà sẽ bị giục kết hôn thì tớ đã không về nhà rồi, phiền chết tớ."
Đại Kiều nghe cô ấy thao thao bất tuyệt kể lại, thế mới biết cô ấy mùa hè này trở lại bị sắp xếp mười mấy buổi xem mắt.
Thái Như Nam bất đắc dĩ lại buồn bực nói: "Cha mẹ tớ nói sợ rằng sau khi học xong thì tuổi tác đã quá lớn, đến thời điểm khó tìm đàn ông, cho nên muốn hiện tại liền tìm người trước tiên đính hôn, tớ không phản đối đính hôn, nhưng phải chi bọn họ tìm được người đàng hoàng, tìm tới tìm lui đều là một đám vớ va vớ vẩn."
Đại Kiều nghe đến vài chữ phía sau, phù một tiếng nở nụ cười: "Thật sự kém như vậy sao?"
Thái Như Nam gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy đó, có người còn không cao bằng tớ, có người hai mươi tuổi nhưng trông còn già hơn cha tớ, đầy mặt tang thương, nếu như tớ đi cùng với anh ta, người ta còn tưởng rằng tớ là con gái anh ta đó. Nói chung chính là ai cũng rất xấu. Thật ngưỡng mộ cậu, có một thanh mai trúc mã vừa đẹp trai vừa thông minh như vậy. Đúng rồi, mọi người lúc nào đính hôn?"
Trong túc xá, những người khác cũng mới vừa trở lại ký túc xá, vào lúc này đều đang thu dọn đồ đạc, lúc này nghe được Thái Như Nam hỏi, động tác trên tay đều dừng lại một chút.
Đại Kiều không che giấu: "Sang năm, anh Hoắc Trì nói đợi đến khi tự mình kiếm được tiền rồi thì sẽ cầu hôn tớ.”
Nghe Đại Kiều nói, trong lòng Vương Tiên Tiên thật giống bị người mạnh mẽ bấm một cái, hơi có chút đau.
Có điều cô ta rất nhanh đã khôi phục bình thường, tiếp tục lấy đồ vật từ rương hành lý ra, đặt tới vị trí của mình.
Thái Như Nam thở dài một hơi: "Nhà anh ấy có tiền như vậy còn muốn kiếm tiền, vậy sau này cậu chẳng phải là cái gì cũng không cần làm, trực tiếp làm một phú bà là tốt rồi sao?"
Đại Kiều lắc đầu một cái: "Đương nhiên không phải, sau này tớ khẳng định là muốn đi ra ngoài làm việc."
Cô không nghĩ tới phải làm nữ cường nhân, nhưng cũng không nghĩ tới muốn đeo bám lên người Hoắc Trì làm dây leo.
Bà nội của cô nói, dựa vào núi thì núi có thể ngã, dựa vào người thì người chạy, chỉ có dựa vào mình mới là đáng tin nhất.
Tống Ngọc Liên nghe nói như thế, bĩu môi, có điều cũng không có mở miệng.
Đại Kiều nói xong, từ trong rương hành lý lấy ra một bình hoa hồng khô, một bình cẩu kỷ đưa cho Thái Như Nam.
Thái Như Nam vui vẻ suýt chút nữa bay lên: "Đại Kiều tớ yêu cậu nhất, những thứ đồ này đều cực kỳ tốt, cậu xem sau khi tớ uống vào có phải là da dẻ tốt hơn rất nhiều rồi không?"
Đại Kiều nghiêm túc nhìn khuôn mặt của cô ấy, gật đầu: "Đúng vậy, vết thâm mụn của cậu đều không còn nữa rồi."
Thái Như Nam ôm hai bình đồ vật như bảo bối mạnh mẽ gật đầu: "Không sai, chính là không còn nữa. Khi tớ trở lại mẹ nói suýt chút nữa không nhận tớ nữa."
Trần Tiểu Lan nghiêng đầu nhìn đồ vật trong tay Thái Như Nam, một mặt ước ao.
Sau khi phát hiện Vương Tiên Tiên là thiên kim giả, cô ta đã từng nghĩ tới muốn lấy lòng Đại Kiều, có điều Đại Kiều trước sau thờ ơ, cô ta căn bản tới gần không được, cuối cùng chỉ có thể coi như thôi.
Thái Như Nam bỏ hoa hồng và cẩu kỷ vào trong ngăn kéo, sau đó mang đặc sản từ quê nhà đưa cho Đại Kiều: "Những thứ này đều là mẹ tớ nói tớ mang đến cho cậu, tuyệt đối đừng chối từ, mẹ tớ còn nói nếu là có cơ hội, nhất định phải gặp gỡ cậu."
Thái Như Nam và mẹ mình giống nhau, cũng là người mê sắc đẹp, đối với người đẹp đẽ đều không có sức đề kháng.
Thái Như Nam từ khi quay trở về nhà sau học kỳ đầu tiên đều khen ngợi dung nhan thần tiên của Đại Kiều, thổi phồng đến mức chỉ có thể ở trên trời chứ mặt đất không có, thành công làm trong lòng mẹ cô ấy ngứa ngáy.
Đại Kiều nghe vậy, cười gật đầu nhận lấy: "Cậu thay tớ nói tiếng cám ơn với dì."
Thái Như Nam biểu thị không có vấn đề, có điều cô ấy có yêu cầu, mẹ cô muốn để hai người bọn họ cùng nhau đi chụp một bức ảnh, sau đó gửi về nhà cho bà ấy nhìn.
Đại Kiều cười đáp ứng.