Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 663 - Chương 663. Tớ Thích Một Con Heo 3

Chương 663. Tớ thích một con heo 3 Chương 663. Tớ thích một con heo 3

Hai người Đại Kiều và Thái Như Nam làm xong mọi chuyện, liền cùng đi căn tin ăn cơm.

Đến buổi tối, những người khác trong ký túc xá toàn bộ đều đến, chỉ có giường ngủ của Từ Xuân Quyên vẫn trống không.

Lúc đầu mọi người cho rằng cô ấy chỉ là có chuyện làm lỡ, hai ngày nữa sẽ chạy về trường học, nhưng qua một tuần, cô ấy vẫn chưa trở về.

Phụ đạo viên của ban ngoại ngữ nói, con trai của cô ấy sinh bệnh, muốn tạm nghỉ học nửa năm.

Mọi người nghe nói như thế, khiếp sợ, sau đó trầm mặc.

Từ Xuân Quyên là người đặc biệt nhất bên trong túc xá này, cô ấy mỗi ngày đi sớm về trễ, không phải đi đi học, chính là đi ra ngoài bên ngoài làm công, mỗi ngày nhìn cô ấy cực kỳ mệt mỏi, vành mắt vĩnh viễn có màu đen nồng đậm.

Bởi vì bình thường cô ấy không hay ở trong túc xá, người trong ký túc xá đều có quan hệ rất bình thường với cô ấy.

Thêm vào mọi người lại không cùng chuyên ngành, bình thường khi đi học cũng không đi cùng nhau, có thể nói, mọi người đối với Từ Xuân Quyên vô cùng xa lạ.

Đại Kiều nhớ tới quần áo trên người Từ Xuân Quyên giặt đến trắng bệch, sắc mặt quanh năm tái nhợt, trong lòng suy đoán điều kiện gia đình cô ấy rất khó khăn.

Đến ngày hôm sau, cô với với Thái Như Nam, cô muốn đi đến tìm phụ đạo viên lớp tiếng Nhật lấy địa chỉ liên hệ của Từ Xuân Quyên, sau đó gửi cho cô ấy một ít tiền.

Thái Như Nam nghe xong, cũng bày tỏ muốn đi cùng.

Sau khi có được địa chỉ liên hệ, hai người bọn họ cùng đi bưu cục, Đại Kiều gửi cho Từ Xuân Quyên hai trăm đồng, Thái Như Nam không có tiền, chỉ có thể lấy ra ba mươi đồng.

Nhiều tiền hay ít tiền không là vấn đề, quan trọng ở chỗ tâm ý.

Từ bưu cục đi ra, hai người liền đi đến tiệm chụp ảnh.

Đi vào tiệm chụp ảnh, Thái Như Nam thì có chút hối hận: "Tớ cảm thấy chúng ta vẫn là tách ra chụp ảnh tốt hơn, không, vẫn là một mình cậu chụp là được rồi, tớ lớn lên khó coi như vậy, nếu như đứng chung một chỗ với cậu, vậy không phải tự rước lấy nhục sao?"

Đại Kiều mím môi nói: "Cậu đừng nói như vậy, tớ cảm thấy dung mạo của cậu rất ưa nhìn."

Thái Như Nam thật ra không xấu, chỉ là ngũ quan có chút anh khí, thiếu hụt nữ tính ôn nhu, thêm vào cô ấy để tóc ngắn, cá tính lại giống như nam sinh, nên mọi người mới đối xử với cô ấy như một đứa con trai.

Thái Như Nam chu chu miệng nói: "Được rồi, cậu đừng an ủi tôi, tớ cái khác thì không có, nhưng tự mình biết mình xưa nay cũng không thiếu."

Cuối cùng, hai người vẫn chụp ảnh chung, ông chủ tiệm chụp ảnh nói qua mấy ngày nữa quay trở lại lấy hình.

Ông chủ tiệm chụp ảnh xem Đại Kiều lớn lên đẹp đẽ như vậy, còn muốn chụp một tấm hình dùng làm áp phích tuyên truyền, miễn phí chụp ảnh cho cô, sau đó đưa đặt bức ảnh của cô ở bên trong tiệm chụp ảnh.

Đại Kiều khéo léo từ chối.

Ông chủ tiệm chụp ảnh rất là tiếc nuối, nhưng cũng không có miễn cưỡng.

Từ tiệm chụp ảnh đi ra, Thái Như Nam xa xa liền nhìn thấy một tên con trai giống như du côn đi về phía hai người.

Sắc mặt cô ấy đột biến, lôi kéo Đại Kiều xoay người liền chạy.

Đường Hãn Hải liền vội vàng đuổi theo: "Thái Thái, sao em vừa thấy anh lại bỏ chạy chứ. . ."

Chờ chạy về trường học, hai người này mới dừng lại.

Đại Kiều chạy trốn đến hai gò má hồng hồng, lông mày hơi nhíu lại một hồi nói: "Người kia vẫn còn dây dưa với cậu sao?"

Ánh mắt Thái Như Nam có chút né tránh nói: ". . . Cũng không còn dây dưa nữa. . . Chính là tình cờ ở trên đường gặp phải. . ."

Đại Kiều nghiêm mặt nói: "Người này quá không biết xấu hổ, chúng ta đi cục cảnh sát báo cảnh sát đi."

Thái Như Nam cả kinh nói: ". . . Có phải là có hơi quá đáng rồi không, thật ra anh ta cũng không làm gì tớ, hay là thôi đi?"

Đại Kiều lúc này mới ý thức được không đúng: "Như Nam, sao cậu giống như đang nói giúp cho người kia vậy?"

Thái Như Nam vội vã lớn tiếng nói: "Không có. Tớ chính là cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa anh ta thật sự không có thương tổn tớ, tớ cảm thấy không cần thiết tới cục cảnh sát."

Đại Kiều nghi ngờ đánh giá cô ấy: "Như vậy sao?"

Ánh mắt Thái Như Nam chột dạ, nhìn bầu trời nhìn đất chính là không dám nhìn cô: "Bằng không thì sao chứ? Đại Kiều sẽ không phải cho rằng tớ yêu thích cái kia đồ lưu manh chứ? Ha ha ha ha, mắt tớ lại không mù, cậu yên tâm đi, Thái Như Nam tớ cho dù thích một con heo, cũng sẽ không thích anh ta."

Đại Kiều thấy thế, lúc này mới xóa lòng nghi ngờ.

Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, lại trở mặt nhanh như vậy.

Nửa tháng sau, Thái Như Nam đột nhiên e thẹn tìm đến cô, lắc lắc quần áo của mình nói: "Đại Kiều, tớ thích một con heo."

Bình Luận (0)
Comment