Đại Kiều nghe được lời này của cô ấy thì ngẩn ra.
Có điều cô rất nhanh đã phản ứng lại, giật mình nhìn Thái Như Nam nói: "Như Nam, không phải là cậu thích cái kia tên lưu manh chứ?"
Thái Như Nam vội vã giải thích: "Đại Kiều, tớ biết ấn tượng của cậu đối với anh ấy rất xấu, dù sao anh ấy đã từng muốn thương tổn cậu, có điều tớ đã hỏi anh ấy, lần nọ anh ấy cũng chỉ là muốn hù dọa một chút, xưa nay không nghĩ tới thật sự ra tay với cậu, chỉ là không nghĩ tới trái lại bị cậu đánh mà thôi.”
Cô ấy cũng không phải là người gặp phải tình yêu liền mê muội, trước khi cô ấy đáp ứng Đường Hãn Hải đã xác nhận đối phương chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý.
Đường Hãn Hải chính là tên du côn hết ăn lại nằm, cả ngày cùng một đám côn đồ cắc ké không có việc gì làm, nhưng chưa từng làm chuyện trộm gà trộm chó, bằng không bọn họ sớm đã bị bắt vào ngục giam.
Đại Kiều nhíu mày: "Tớ và anh ta không quen biết, lại không thù không oán, tại sao anh ta phải hù dọa tớ?"
Thái Như Nam nói tới chuyện này liền kích động: "Cậu có còn nhớ hồi học lớp tập thể có một người tên là Đường Diệu San không? Cô ta là em họ của Đường Hãn Hải, chính là cô ta xin nhờ Đường Hãn Hải tới đối phó cậu, nghe nói cô ta còn muốn để lưu manh phá huỷ sự trong sạch của cậu."
Đại Kiều nghe vậy, lông mày nhíu lại càng chặt hơn: "Tớ có nhớ cô ta, nhưng tại sao cô ta phải làm như vậy?"
Nói xong, cô đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên đến Đại học Kinh Hoa báo danh, nhớ tới ánh mắt cô ta nhìn anh Hoắc Trì, lẽ nào. . . bởi vì anh Hoắc Trì?
Sau một khắc, Thái Như Nam liền chứng thực suy đoán của cô: "Nghe nói cô ta đã thích người yêu của cậu từ lâu, rất muốn ở cùng với anh ấy, nhưng anh ấy lại một mực quen với cậu, cô ta đã nghĩ đến chuyện muốn phá huỷ cậu. Cô gái này thực sự là quá ác độc, đáng đời cô ta mọc mụn đầy mặt."
Thái Như Nam nói tới nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại nói tốt cho Đường Hãn Hải: "Đường Hãn Hải đáp ứng với em họ xong thì dẫn người lại đây muốn hù dọa cậu, muốn cậu chủ động chia tay với anh Hoắc Trì, nhưng anh ấy không nghĩ đến chuyện muốn phá huỷ sự trong sạch của cậu. Còn có, anh ấy còn muốn tìm một cơ hội. . . Nói xin lỗi với cậu."
Đại Kiều không nghĩ tới trong này lại còn cất giấu chuyện như vậy.
Cô và Đường Diệu San chỉ chạm mặt ở trường học một hai lần, ngay cả lời nói cũng chưa từng nói qua, nhưng cô ta lại muốn phá huỷ sự trong sạch của mình, người này quả thực thật đáng sợ.
Thái Như Nam thấy Đại Kiều không lên tiếng, gấp đến độ mồ hôi muốn rơi xuống: "Đại Kiều, có phải là cậu phản đối tớ đi cùng với anh ấy hay không?"
Đại Kiều nghe vậy, mới phục hồi tinh thần lại: "Như Nam, đây là sự lựa chọn của cậu, tớ sẽ không can dự. Chỉ là làm bạn bè của cậu, tớ muốn khuyên cậu nên suy nghĩ thật kỹ rõ ràng, cho dù anh ta chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng chung quy không phải một đối tượng tốt, anh ta cả ngày không có việc gì làm như vậy, nếu như sau này hai người kết hôn, chẳng lẽ cậu phải nuôi anh ta sao?"
Thái Như Nam lắc đầu: "Anh ấy nói sẽ thay đổi, ngày hôm qua đã nói với cha mình, bắt đầu từ hôm nay đi làm ở nhà xưởng của cha anh ấy, sau đó nhất định sẽ làm việc cho giỏi."
Cô ấy chính là nhìn ra hắn ta nguyện ý vì mình mà thay đổi, cho nên mới cho hắn ta một cơ hội.
Đường Hãn Hải từ trước học kỳ trước đã bắt đầu tiếp cận cô ấy, hắn ta rất thẳng thắn, ban đầu tiếp cận chính mình chỉ là muốn thông qua cô ấy bái Đại Kiều làm sư phụ, cho nên thỉnh thoảng liền cướp đồ vật của cô ấy, trêu chọc cô ấy, có một trận, cô ấy nằm mơ đều nghe có người cười ha ha ha với mình.
Cô ấy cũng không nhớ ra được là khi nào thì tình cảm của hai người bắt đầu thay đổi, sau đó hắn ta thường hay mua thức ăn cho cô ấy ăn, mua cho các loại đồ vật cô gái yêu thích, tuy rằng cô ấy không có nhận lấy, có điều trong lòng thật sự dần dần trầm luân.
Mãi đến tận tuần lễ trước, cô ấy đi trên đường bị một tên lưu manh dây dưa, nếu không phải là Đường Hãn Hải đúng lúc chạy tới, cô ấy thật không dám tưởng tượng hậu quả kia.
Đại Kiều nghe xong quá trình hai người bọn họ quen biể, lông mày lại nhíu lên: "Cậu gặp phải lưu manh tại sao không nói cho tớ biết?"
Thái Như Nam một mặt nói xin lỗi: "Tớ sợ cậu lo lắng, hơn nữa bởi vì người cứu tớ là Đường Hãn Hải, tớ lo lắng cậu sẽ phản cảm anh ấy, cho nên. . ."
Bởi vì màn anh hùng cứu mỹ nhân này mà trong lòng cô ấy có chút di chuyển, nhưng lại sợ Đại Kiều phản đối, cho nên vẫn rất do dự.