Đại Kiều nhìn cô ấy từ đầu tới đuôi vẫn đang vì Đường Hãn Hải nói chuyện, trong lòng thở dài một hơi: "Bà nội tớ nói, một người bất luận làm chuyện gì, chỉ cần có thể gánh chịu hậu quả mang đến là được, ấn tượng của tớ đối với Đường Hãn Hải đến giờ phút này vẫn xấu như cũ, có điều nếu cậu lựa chọn anh ta, vậy tớ hi vọng anh ta thật sự sẽ hối cải để làm người mới."
Thái Như Nam kích động gật đầu liên tục: "Ừ, anh ấy nhất định sẽ, nếu như không thay đổi, tớ lập tức chia tay với anh ấy."
Bởi vì Đại Kiều là bạn bè tốt nhất của cô ấy trong trường đại học, cô ấy hy vọng có thể được Đại Kiều ủng hộ, chí ít sẽ không phản đối cô ấy.
Còn về Đường Hãn Hải, cô ấy hiện tại cũng đang khảo nghiệm quan sát, nếu hắn ta không hợp cách, cho dù cô ấy yêu thích hắn ta, cô ấy cũng sẽ chia tay.
Lại nói, nếu như hắn ta tiếp tục không có việc gì làm như vậy, coi như nhà hắn ta có tiền đi nữa, cha mẹ cô ấy khẳng định cũng sẽ không đồng ý cho hai người bọn họ bên nhau.
Phía sau, Đại Kiều được Thái Như Nam an bài cùng Đường Hãn Hải và các anh em đám lưu manh gặp mặt một lần.
Không biết có phải là ái tình quá vĩ đại hay không mà Đường Hãn Hải so với lần đầu tiên cô nhìn thấy đã biến thành người khác, mặc âu phục trên người, trên mặt cũng không mang theo vẻ mặt rất muốn ăn đòn.
Bọn họ vừa đến đã nói xin lỗi cô, năm, sáu người cùng nhau cúc cung, cùng kêu lên "xin lỗi", bà chủ trong cửa hàng sợ đến suýt chút nữa quăng bát đi.
Có thể thấy Đường Hãn Hải hiện nay thật sự là rất yêu thích Thái Như Nam, lúc ăn cơm, hắn ta còn cho Thái Như Nam đĩa rau, Thái Như Nam một nữ hán tử bình thường, sau khi chìm vào trong ái tình cũng học được cách làm nũng.
Sau bữa cơm này, ấn tượng của Đại Kiều đối với Đường Hãn Hải có một chút thay đổi, nhưng vẫn duy trì thái độ quan sát.
Có điều Thái Như Nam lại nghiễm nhiên có dáng dấp như một cô gái nhỏ trong tình yêu, xưa nay cô ấy không mặc váy, bây giờ lại mặc váy, còn bắt đầu để tóc dài.
Tống Ngọc Liên chú ý tới Thái Như Nam có biến hóa, muốn từ trong miệng Đại Kiều hỏi thăm tin tức, có điều Đại Kiều ngay cả nửa ánh mắt cũng không cho cô ta, khiến Tống Ngọc Liên tức muốn chết.
——
Hoắc Trì nhảy lớp đến năm tư thì trở nên bận bịu.
Anh không chỉ phải đối phó với chuyện học, hơn nữa cùng hai nam sinh bắt tay chuẩn bị sáng lập công ty.
Quốc gia kiến thiết thông tin cất bước rất muộn, thêm vào có đến mấy chục năm náo loạn, dẫn đến kỹ thuật quốc gia phát triển vẫn nằm ở trạng thái lạc hậu.
Quốc gia vào năm 1978 đưa ra cải cách kinh tế , mấy năm qua kinh tế thật sự phát triển rất lớn nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Hoắc Trì nhạy bén bắt lấy, muốn phát triển kinh tế, nhất định phải phát triển khoa học kỹ thuật, mà thông tin là phân đoạn cực kì trọng yếu trong đó.
Nước Mỹ vào năm 1948 nghiên cứu chế tạo ra máy nhắn tin đầu tiên trên thế giới, nhưng quốc gia đến năm ngoái cũng chính là năm 1983, mới ở Thượng Hải khai thông máy nhắn tin đầu tiên, nhưng cho tới bây giờ, rất nhiều người còn không biết có nó tồn tại.
Hoắc Trì thông qua giao thiệp làm ra mấy đài, thông qua nghiên cứu, phát hiện có thiếu hụt rất lớn.
Thượng Hải hiện nay sử dụng máy nhắn tin thông qua mô phỏng tín hiệu để lan truyền tin tức, người sử dụng chỉ có thể tiếp thu tín hiệu, nhưng không thể nhìn thấy nội dung tín hiệu, nhất định phải gọi điện thoại đến tổng đài, để bọn họ kiểm tra mới có thể bắt được dãy số của người nhắn tin.
Quá trình này rườm rà lại không tiện, nếu như xung quanh không thể tìm được điện thoại, đối phương liền không cách nào biết được dãy số đã nhắn tin đến, hơn nữa gọi điện thoại đến tổng đài thường sẽ xuất hiện hiện tượng đường dây bận, cần chờ đợi, càng quan trọng chính là tổng đài không phải 24 giờ đều có người đi làm.
Nói cách khác, một khi người ở tổng đài tan tầm thì máy nhắn tin cũng sẽ nghỉ theo.
Chuyện này có quá nhiều hạn chế, sử dụng hết sức bất tiện, thêm vào giá cả không rẻ, dẫn đến thị trường không thể bán được.
Điều mà Hoắc Trì và hai người bạn học muốn làm chính là cải thiện điểm này.
Sau khi Hoắc Trì trở nên bận bịu, thời gian gặp mặt của Đại Kiều và anh cũng trở nên thiếu thốn, có điều chỉ cần anh có thời gian, anh nhất định sẽ lại đây cùng cô ăn cơm.
Đại Kiều cũng không phải loại nữ sinh mỗi thời khắc cần người làm bạn, Hoắc Trì đang tiến bộ, cô cũng chưa từng ngừng tiến bộ.
Cô vừa bắt tay chuẩn bị chuyện nhảy lớp, vừa cải thiện môn tiếng anh Anh.
Thái Như Nam biết cô muốn nhảy lớp, trong lòng vô cùng không nỡ, chỉ là năng lực mỗi người là không giống nhau, Đại Kiều có thể rất dễ dàng học nhiều môn học như vậy, nhưng cô ấy không làm được.
Đại Kiều an ủi cô ấy, cho dù cô nhảy lớp, cô vẫn ở trong túc xá, hai người vẫn là bạn bè.