Đi vào khu phòng sinh, xa xa liền nhìn thấy Chung Khang Đức đỡ Đái Thục Phương đi đường, đáy mắt Chung Khang Đức tràn đầy dịu dàng và quan tâm.
"Dì Phương / mẹ!" Hai người Đại Kiều và Hoắc Trì đi qua, đồng thời mở miệng kêu lên.
Đái Thục Phương ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, trên mặt lộ ra tươi cười: "Đại Kiều, Trì Nhi, các con đến rồi?"
Đại Kiều đi qua, tự nhiên đỡ lấy một bên tay khác của bà, mềm giọng hỏi: "Dì Phương, dì thế nào? Bụng có rất đau không?"
Đái Thục Phương kéo khóe môi cười nói: "Không phải rất đau, bác sĩ nói còn phải qua một lát nữa mới có thể sinh."
Kỳ thật sinh đứa nhỏ làm sao có thể không đau, hơn nữa tuổi này của bà, tinh lực không bằng hồi trẻ, từ khi đau bụng đẻ đến bây giờ, bà đã có chút tình trạng kiệt sức .
Nhưng bà không muốn dọa đến Đại Kiều, tránh cho sau này cô mang thai có bóng ma tâm lý sẽ không tốt lắm.
Đại Kiều lấy ra khăn tay lau mồ hôi giúp dì Phương, sau đó bảo anh Hoắc Trì lấy nước đường đỏ cẩu kỷ từ mà cô mang tới lại đây cho dì Phương uống.
Đái Thục Phương thấy cô lấy nước tới, trong lòng ẩn ẩn hiểu được, không do dự gì đã uống hết.
Quả nhiên, uống xong không bao lâu, bà lập tức cảm thấy mỏi mệt trên người dần biến mất không ít, hơn nữa cả người có sức, sau mười phút, bà được đưa vào trong phòng sinh.
Phòng sinh không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ, sắc mặt Đại Kiều có chút tái nhợt.
Hoắc Trì thừa dịp không ai chú ý, giơ tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Đừng sợ, không có việc gì."
Lông mi dài của Đại Kiều run rẩy: "Anh Hoắc Trì, nếu về sau em không muốn sinh đứa nhỏ, em có thể không sinh không?"
Mấy tháng trở lại đây, cô thấy dì Phương mang thai vất vả cỡ nào, hiện giờ nghe tiếng kêu bên tai nối liền không dứt, khiến trong lòng cô sinh ra cảm giác sợ hãi.
Hoắc Trì không chút do dự nói: "Được, nếu sau này chúng ta kết hôn em không muốn sinh, chúng ta sẽ không sinh, anh đi thắt ống!"
Anh đương nhiên muốn đứa con thuộc về hai người, nhưng anh và cô kết hôn, không phải vì nối dõi tông đường, mà là bởi vì anh muốn ở bên cô cả đời, cho nên nếu cô không muốn sinh, vậy không sinh là được, anh sẽ nghĩ cách thuyết phục ông nội anh.
Đại Kiều nhấp cái miệng nhỏ nhắn, sáp lại gần nói: "Anh Hoắc Trì, anh thật tốt!"
Hoắc Trì giương môi cười với cô, đáy mắt tràn đầy nhu tình.
Một giờ sau, Đái Thục Phương sanh ra một cậu nhóc năm cân năm lạng.
Bà thấy “cậu bé” của con trai, trong lòng khỏi phải nói thất vọng cỡ nào, bà còn kéo y tá hỏi có phải lộn rồi không, bà cảm thấy trong bụng bà hẳn là một đứa con gái.
Lời này khiến bác sĩ khoa phụ sản và y tá có chút dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng rất có hảo cảm với bà.
Người trước kia cũng rất trọng nam khinh nữ, nhưng lúc trước có thể sinh không hạn chế, từ sau khi kế hoạch hoá gia đình, trong bệnh viện thủ đô thường xuyên nhìn thấy gia đình ghét bỏ sinh bé gái, điều này khiến các cô tức giận lại vô lực!
Ngược lại Chung Khang Đức không hề gì, con trai con gái đều tốt.
Lúc này ông ấy ôm cục nho nhỏ, đứa con da mặt nhăn nhúm, hốc mắt đỏ bừng.
Đứa nhỏ này thế nhưng ông ấy đã trông ngóng mấy chục năm mới đến bên cạnh ông ấy, là kết tinh tình yêu của ông ấy và Đái Thục Phương.
Chờ sau khi đứa nhỏ tắm rửa xong, hai người Đại Kiều và Hoắc Trì mới nhìn thấy Tiểu Ngũ Nhi.
Tuy rằng làn da của Tiểu Ngũ Nhi nhiều nếp nhăn, nhưng mũi thẳng, rất giống với người anh Hoắc Trì này.
Trong quá trình Đái Thục Phương sinh đứa nhỏ, hai người Kiều Chấn Quốc và Vạn Xuân Cúc đã trải qua lần đầu tiên bị bạo cúc trong đời, trong lòng hai người đều lưu lại một bóng ma thật lớn.
Nhất là Kiều Chấn Quốc, kiểm tra cho ông ta chính là đàn ông, khi ngón tay của người đàn ông đi vào hoa cúc của ông ta, cả người ông ta run rẩy lên.
Ông ta không sạch sẽ rồi.
Bệnh trĩ của hai người đều rất nghiêm trọng, thuộc loại trĩ cấp 4, trĩ thoát ra ngoài hậu môn, đã không thể cầm về, phải mổ cắt đi.
Nhưng phẫu thuật cũng không có cách nào làm ngay trong ngày, hai người bọn họ được thu xếp nằm viện, chờ đợi sắp xếp phẫu thuật.
Vừa lúc phòng bệnh ngay bên cạnh Đái Thục Phương, cho nên đoàn người Đại Kiều thường chợt nghe thấy tiếng kêu rên truyền đến từ bên cạnh, thanh âm đó nghe vô cùng thê thảm, khiến người ta vừa đồng cảm vừa cạn lời.
——
Chỉ chớp mắt đã tới ngày đầy tháng của Tiểu Ngũ Nhi.
Thôi nôi tổ chức ở nhà họ Hoắc, người được mời đều là họ hàng bạn tốt quen thuộc.
"Ôi, bộ dạng của Tiểu Ngũ cũng thật tuấn tú!" Chị cả của nhà họ Mao ở bên cạnh cười khen.
Lâm Tuệ gật đầu: "Cậu bé giống Hoắc Trì, đều đẹp giống như chị Phương."