Mười người thì chín người trĩ.
Nhiều năm trước hai vợ chồng Kiều Chấn Quốc và Vạn Xuân Cúc cũng đã có bệnh trĩ, nhưng trước kia cũng không tính là nghiêm trọng, sau này sau khi đến thủ đô, bởi vì liên quan tới khí hậu không thuận, hai người thường xuyên táo bón, làm cho tình huống trĩ tăng thêm.
Nhưng hai người cũng không coi là chuyện lớn, còn cực kỳ thích ăn ớt, nhất là năm nay tới nay, hận không thể uống nước sôi cũng rắc bột ớt lên, dẫn tới hậu quả chính là bệnh trĩ càng ngày càng nghiêm trọng.
Tới hôm nay, rốt cục "rong huyết"!
Lúc ấy, hai vợ chồng Kiều Chấn Quốc và Vạn Xuân Cúc liên tục kêu lên bị đưa vào bệnh viện, một đường lại đây hù dọa không ít người.
Người không biết tình hình còn tưởng rằng Vạn Xuân Cúc sắp sinh đứa nhỏ, nhưng một người đàn ông như Kiều Chấn Quốc kêu thành như vậy, mọi người bỗng… có hơi không đoán được.
Y tá bảo hai người bọn họ đừng kêu, đây dù sao cũng là nơi công cộng.
Ngũ quan Vạn Xuân Cúc co rúm, trên mặt viết kép bốn chữ "Tôi quá đau khổ": "Y tá, mông của tôi đau quá, liên tục co rút, cô có thể kê ít thuốc để mông tôi không đau nữa không?"
Trán y tá hiện ba vạch đen: "Hai người còn phải để bác sĩ kiểm tra cho mình mới có thể xác nhận là uống thuốc hay là mổ, hai người đợi đi!"
Y tá nói xong lập tức muốn rời đi, nhưng Vạn Xuân Cúc đâu thể nào dễ dàng thả cô ấy đi như vậy?
Bà ta kéo quần áo y tá, tru lên nói: "Cô y tá, cô đừng đi, mông tôi thật sự rất đau!"
"Tôi hiểu, bà buông tay trước đi!"
Bà ta vừa tru lên như vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn qua, y tá xấu hổ hận không thể đào cái hố chôn đối phương!
"Cô không biết!" Vạn Xuân Cúc nói, "Tôi đi vệ sinh thật giống như đang kéo vụn thủy tinh ra vậy, giấy vệ sinh đầy máu, cô y tá, tôi sẽ không chết chứ? Tôi không thể chết, chưa được ôm cháu trai mà!"
Kiều Chấn Quốc nghe thấy lời nói của vợ, cũng vội vàng gật đầu: "Cô y tá, cô có thể không biết, mông của tôi cũng rất đau, cũng lôi ra rất nhiều máu!"
Y tá: "…" Cô ấy cũng không muốn biết chút nào.
Đái Thục Phương bị đưa vào bệnh viện, nhưng cổ tử cung vẫn chưa mở đủ, vẫn không thể đi vào phòng sinh, bác sĩ bảo bọn họ đi một lát ở trong bệnh viện, vận động một chút có trợ giúp sinh sản.
Khi bà đi đến đại sảnh, xa xa nhìn thấy vợ chồng Kiều Chấn Quốc kéo quần áo y tá nói mông mình đau, bà vội vàng lôi kéo tay chồng nói: "Đi, nhanh quay đầu lại!"
Lúc này ngàn vạn lần không thể đi qua, rất mất mặt xấu hổ!
Chung Khang Đức cũng nhận ra là hai người nhà họ Kiều, vội vàng đỡ vợ xoay người bước đi.
Ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết bọn họ quen nhau!
——
Hoắc Trì đã tốt nghiệp, khi biết mẹ anh sắp sinh, anh lập tức lái xe từ công ty đến trường học đón Đại Kiều, sau đó lại cùng đi bệnh viện.
Đại Kiều hơi nhíu mày lại, lông mi dài chớp chớp: "Anh Hoắc Trì, trong lòng anh có khẩn trương không?"
Tuy rằng mấy tháng qua, cô vẫn có cho dì Phương uống nước của ngọc châu tử, nhưng dù sao tuổi của dì Phương bày ra ở đó, trong lòng cô tránh không khỏi sẽ lo lắng.
Hoắc Trì quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng ở vết môi bị cắn của cô, thanh âm trầm thấp nói: "Không sao đâu, có anh ở đây!"
Lo lắng chắc chắn là sẽ lo lắng, nhưng bây giờ anh là trụ cột trong nhà, cho nên cho dù lo lắng, anh cũng không thể lộ ra ở trước mặt bọn họ.
Nghe thấy lời nói của anh, cõi lòng căng thẳng của Đại Kiều đột nhiên kỳ lạ bình tĩnh lại.
Đi vào bệnh viện.
Hoắc Trì áp sát lại giúp cô mở đai an toàn, sau đó vươn tay mơn trớn cánh môi của cô, thấp giọng: "Sau này đừng dùng cắn như vậy."
Đại Kiều sợ run một hồi, hai gò má hơi hơi nóng lên gật đầu: "Được."
Hoắc Trì câu khóe miệng: "Đi thôi, chúng ta mau vào đi."
Lúc này Đại Kiều mới xuống xe, nhưng nhớ tới ánh mắt vừa nãy anh nhìn mình, tim của cô đập rất nhanh.
Hai người mới vừa đi đến đại sinh, thì nghe thấy có người đang kêu rên: "Bác sĩ, y tá, mông tôi đau quá!!"
Hai người đồng thời ngớ ra một chút, thanh âm này… Có hơi quen thuộc.
Từ nguồn gốc âm thanh nhìn qua, liền nhìn thấy vợ chồng Kiều Chấn Quốc và Vạn Xuân Cúc tựa vào cây cột ở đại sảnh, ngũ quan vặn vẹo co rúm, miệng không ngừng tru lên.
Đại Kiều: "Anh Hoắc Trì, chúng ta vẫn đi qua bên kia thôi, qua bên kia nhanh một chút." Qua bên kia sẽ không bị nhìn thấy.
Hoắc Trì thông mình gật đầu: "Ừ, anh cũng cảm thấy nên qua bên kia nhanh một chút."
Vì thế hai người rũ đầu xuống, giống như kẻ trộm, động tác chuồn qua rất nhanh.
Khi Vạn Xuân Cúc xoay người, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh hai người bọn họ biến mất ở góc, bà ta cảm thấy có chút quen mắt, nhưng còn không kịp suy nghĩ kỹ, mông lại co rút đau đớn lên, bà ta bỗng chốc cũng không chú ý được nữa.