Kiều Chấn Dân và anh em Ngô Khang Bảo cãi nhau về chuyện ngừng hợp tác từ cuối năm trước cho đến cuối tháng trước mới tính là hoàn toàn xong xuôi.
Trận cãi cọ này kéo dài suốt hơn nửa năm, hai người đã hoàn toàn xé trở mặt, một chút tình cảm anh em cuối cùng cũng đã bị tiêu hao hết.
Trong hơn nửa năm này, tuy rằng công ty vẫn luôn trong trạng thái kinh doanh, nhưng bởi vì hai người đều không hề đi mở rộng nghiệp vụ, hơn nữa còn có kẻ giật dây là Diêu Hân Hân ở đây, cho nên tính ở trên tổng thể mà nói, công ty đang ở trong trạng thái đi lùi lại.
Trong quá trình cãi cọ, Kiều Chấn Dân nể tình đã từng là anh em, không muốn hai người làm ra chuyện quá khó coi, cho nên ông đã chủ động nhượng bộ.
Nhưng ai biết rằng sự nhượng bộ của ông lại bị nói thành chột dạ, không chỉ có như thế, còn bắt ông chủ động từ bỏ hết thảy tài nguyên của công ty, lấy điều này làm bồi thường.
Lúc ấy ông thực sự tức giận đến mức cười ra tiếng, ông đã từng gặp người vô liêm sỉ, nhưng chưa từng gặp người vô liêm sỉ đến như vậy!
Đã đến cái mức này, vì trong sạch của vợ và chính ông, ông chỉ có thể tiếp tục tranh luận đến cùng.
Tuy rằng quá trình làm người ta ghê tởm, nhưng cũng may rốt cuộc đã kết thúc rồi!
“Bắt đầu từ ngày mai, rốt cuộc có thể không cần đến cái nơi này nữa!”
Kiều Chấn Dân đứng ở cửa công ty, ngửa đầu nhìn mấy chữ “Công ty vận chuyển An Thuận”, vô cùng cảm thán mà nói.
Năm đó khi mà đến huyện Nam Sơn này sáng lập công ty, bọn họ khí phách hăng hái đến như vậy, tình cảm lại cũng bền chặt như thế, không ngờ tới cuối cùng sẽ đi đến bước đường này, không thể không làm người ta cảm thán việc đời khó đoán!
Tâm trạng của Sở Thắng Mỹ cũng rất xúc động: “Nán lại đã nhiều năm, lại không ngờ tới sẽ rời đi với phương thức này.”
“Được rồi, đi thôi!” Kiều Chấn Dân thu hồi ánh mắt, khi đang chuẩn bị xoay người lại nhìn thấy hai người Ngô Khang Bảo và Diêu Hân Hân đi ra từ trong công ty.
Ngô Khang Bảo nhìn thấy hai vợ chồng Kiều Chấn Dân và Sở Thắng Mỹ, tâm trạng cũng có chút phức tạp.
Hai ngày này ông ta luôn nhớ về khi mới bắt đầu, về chuyện mọi người sóng vai mà phấn đấu, ông ta đột nhiên có chút mê mang, không biết chính mình làm như vậy rốt cuộc đúng hay không.
Miệng ông ta giật giật, vốn là muốn tiến lên chào hỏi một cái để hòa hoãn quan hệ chút ít, nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng, Diêu Hân Hân ở bên cạnh ông ta đã mở miệng.
“Ủa, sao các người còn chưa chịu đi vậy? Không phải là lại định gây sự với anh Khang Bảo đấy chứ?”
Diêu Hân Hân kéo cánh tay của Ngô Khang Bảo, biểu cảm khinh bỉ nhìn bọn họ.
Kiều Chấn Dân nghe được lời này, cũng lười cãi nhau với cô ta.
Mà là nhìn về phía Ngô Khang Bảo nói: “Chỉ với loại phụ nữ này cũng đáng giá để ông hy sinh tình cảm anh em nhiều năm như vậy hay sao, hy vọng về sau ông sẽ không hối hận!”
Nói xong, ông cũng không đợi Ngô Khang Bảo trả lời, kéo Sở Thắng Mỹ đi luôn.
Ngô Khang Bảo nhìn bóng dáng bọn họ đã đi xa, nhớ tới quá khứ vui vẻ của bọn họ, trong lòng đột nhiên rất là khó chịu.
Diêu Hân Hân lại ở ngay lúc này đẩy ông ta, dậm chân nói: “Anh Khang Bảo, anh nghe thử xem hắn ta nói em như thế nào? Sao lại gọi em là loại nữ nhân này, em làm sao vậy? Chẳng lẽ bởi vì em che chở anh Khang Bảo, cho nên bọn họ liền một lòng nhận định em là người phụ nữ xấu sao? Em oan ức quá đi mất!”
Ngô Khang Bảo nghe được lời này, một chút áy náy tiếc hận trong lòng vừa rồi tức khắc lại thổi bay đi mất.
Đúng vậy, bọn họ xa lánh Diêu Hân Hân như vậy, nói đến cùng còn không phải là vì sợ công ty có thêm người của ông ta, cho nên còn nói tình nghĩa anh em cái gì chứ?
Nghĩ vậy, ông ta không nhìn theo Kiều Chấn Dân nữa, một lòng dỗ dành bảo bối trong lòng.
Trong lúc nghỉ hè, Kiều Đông Uyển và Tiểu Mễ Bảo được đưa đến thủ đô, sau đó hai vợ chồng Kiều Chấn Dân và Sở Thắng Mỹ cũng đến.
Ở trước khi bọn họ tới đô, ông đã nhờ anh hai thuê một căn nhà ở gần tứ hợp viện để ở.
Tứ hợp viện là của Đại Kiều, lúc nghỉ hè Kiều Đông Uyển và Tiểu Mễ Bảo có thể đến ở nhờ một hai tháng, nhưng hiện tại một nhà bốn người bọn họ muốn ở lâu dài, vậy không thể da mặt dày ở lại nơi đó.
Chờ bọn họ thủ đô, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn vài ngày, hai vợ chồng bọn họ lại lập tức lao đầu vào trong công việc bận rộn.
Trong lòng Kiều Chấn Dân chứa một cục tức, ông ta nhất định phải làm ra thành tích thật lớn!
Làm cho cặp tình nhân Ngô Khang Bảo và Diêu Hân Hân kia biết, Kiều Chấn Dân ông đây tuyệt đối không phải dựa vào Ngô Khang Bảo mới đi được đến hôm nay!